Chuyện này bàn bạc với Lâm Cảnh Chi thì dễ, ngay cả cha và mẹ lớn của anh rất ối dồi ôi cũng chấp nhận, nhưng mẹ tôi lại rất tức giận. Mặc dù bà ấy đã rất thương tôi từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, nhưng quả nhiên lần này tôi mê trai đến hồ đồ nên bị mắng là đúng.
Mẹ tôi nhìn chúng tôi, giận đến mức tay bà run rẩy, tai tôi run lên chuẩn bị tư thế bị ăn mắng. Dù Lâm Cảnh Chi cũng là khách hàng bên A của bà ấy, nhưng vì mất đứa con gái yêu vô tay người khác nên bà vẫn mắng tới tấp.
“Hạ Vi Lan, con có bị hồ đồ hay bị mắt mờ rồi. Mẹ muốn cô mặc váy cưới để giúp người ta một chút, chứ không phải kết hôn thật, tức chết tôi. Mẹ đã vất vả nuôi con lớn lên, con lười biếng ngu ngốc cũng không sao, ta không mong con đạt được nhiều thành tựu, nhưng ít nhất cũng không được kết hôn với người có gia đình hỗn loạn như vậy!"
Tôi vừa sắp rơi nước mắt thừa nhận lỗi lầm của mình thì mẹ tôi lại nói: “Tuy mẹ rất muốn con lấy chồng nhưng mẹ không có ý kiến gì về việc con lấy ai, sau này dù như thế nào, mẹ sẽ ủng hộ con... Nhưng sao con lại tìm được một người đàn ông xấu xí như vậy, cháu mẹ sẽ biến thành cục than mất."
Lâm Cảnh Chi ngồi bên cạnh tôi nhưng ánh mắt thì nhìn xuống sàn nhà. Mẹ tôi mãi nói, thật sự không thèm để ý tới anh ấy chút nào.
Mặc dù trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-70-van/2788050/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.