Cái tên này hơi quen, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi, tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới vài lần và thấy rằng lông mày và đôi mắt của anh ấy quả thực có phần giống Lâm Cảnh Chi.
Tôi gật đầu, mỉm cười với anh ra hiệu anh ta cứ tự nhiên: “Anh ấy không có ở đây, anh trộm nhanh đi muốn lấy gì thì lấy, tôi ra ngoài gọi cảnh sát chút nha."
“…”
Anh ta khoanh ngực nhìn tôi thêm vài lần rồi đột nhiên cười lớn: “Cô khá thú vị đấy. Chỉ là việc 'ăn trộm' mà tôi đang nói không đơn giản như 'ăn trộm' thôi."
Anh ta không ngừng nói, khuôn mặt càng ngày càng gần mặt tôi: “Mọi người đều nói bánh bao không ngon bằng bánh bao chùa, trêu ai cũng không vui bằng trêu chị dâu. Chị dâu, nhìn em xem, em đẹp hơn anh trai em nhiều không?”
Tôi cố gắng giữ lại ít lịch sự chứ cũng muốn đúm thằng cha này lắm rồi: "…"
Tôi lùi lại một bước và nhấc điện thoại lên: "Alo, 110 phải không? Có một gã đàn ông vừa xấu xí vừa dê xồm đang vừa cướp sắc vừa cướp tiền nhà tôi. Đến ngay đi ạ, anh ta còn có bo..m nữa."
"Xấu xí… Mang bom?" Anh ta lầm bầm rồi nghẹn ngào, "Cô nói ai xấu, ông đây luôn được khen đẹp trai?"
Chẳng phải vấn đề là tôi đã báo 110 sao, sao anh ta cứ nghĩ đến vấn đề tôi nói anh ta xấu? Mặc dù tôi không gọi 110 thật, nhưng là số của Lâm Cảnh Chi.
Giọng nói của Lâm Cảnh Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chong-70-van/2788047/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.