Người đàn ông đang đè trên người tôi không những không nổi giận, ngược lại còn bật cười khẽ, nụ cười lạnh đến mức rợn người: - Vợ?-
- Sao nghe như… không phải đang gọi em nhỉ?-
Tôi cười lạnh: Chẳng lẽ gọi anh? Nghĩ đến cái cách Họa Chiêu cư xử ban ngày, tôi cố ý ngọt ngào hét vọng ra cửa: - Chồng ơi, đợi em chút nha, em đang đập muỗi.-
Họa Chiêu nghe tôi gọi - chồng- ngay trước mặt mình, gân xanh trên trán nổi bần bật, sức tay siết lấy tôi càng thêm mạnh.
- Muỗi?-
Họa - Muỗi- nheo mắt, rít qua kẽ răng từng chữ: - Anh ta mà tin nổi thì đúng là đồ ngốc.-
Một vẻ mặt khinh thường: Tin được thì anh ta là đồ ngu.
- Được rồi vợ yêu, cần anh giúp không?- Người đàn ông ngoài cửa phối hợp nhịp nhàng.
- Không cần đâu, anh đi dỗ con gái trước đi.- Tôi đáp.
Khoảnh khắc đó, mặt Họa Chiêu tối sầm lại đến cực điểm.
Anh ta cố ý tạo ra tiếng động, vậy mà đối phương lại vẫn một mực tin tôi.
Càng khiến anh ta trông như một kẻ hề.
Tôi hạ giọng hỏi: - Họa Chiêu, sao anh lại ở trong phòng tôi?-
Anh ta thả tôi ra, ngồi dậy mép giường, đáp: - Chính tôi cũng muốn biết, lúc nãy tôi còn ở dưới lầu, đột nhiên mất ý thức, tỉnh lại thì thấy… em đang khóc.-
- Tôi… tôi đâu có khóc.-
Tôi quay đầu đi, đ.á.n.h trống lảng: - Anh nói anh ở dưới lầu, vậy là… anh lái xe theo dõi tôi?!-
Họa Chiêu mím môi, không nói.
Sự im lặng chính là thừa nhận.
Nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-la-nam-chinh-cua-minh-em/4805002/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.