Anh ta bỏ lại cả hội trường đầy khách khứa, lảo đảo rời đi.
Thế nhưng lòng kiêu hãnh và tự trọng không cho phép anh ta giữ tôi lại.
Anh ta chỉ uống rượu đến say mèm, say đến nỗi xuất huyết dạ dày, phải nhập viện.
Đêm khuya, tôi đến bệnh viện thăm anh ta.
Anh ta nằm trong phòng VIP, mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, yếu ớt vô lực.
Tôi đau lòng, cúi xuống hôn trộm anh ta một cái như đêm đầy sao năm ấy.
Giọt nước mắt rơi xuống hàng mi dài của anh ta.
Tôi định rời đi thì cổ tay bị kéo lại.
Giọng anh ta khàn đặc, hỏi tôi vì sao.
Tôi không trả lời.
Trong mắt anh ta ánh lên tia đỏ, khẩn thiết van nài: - Thẩm Thi Thi, đừng đi… được không?-
- Có thể… chọn anh không?-
Hệ thống lại vang lên: [Hai người không thể đến được với nhau, dù bây giờ anh ấy có sống c.h.ế.t đòi chọn cô thì cũng chỉ là vì kịch bản mà thôi.]
[Cô tưởng anh ta thật sự yêu cô sao? Anh ta càng khổ sở bao nhiêu, sau này nghĩ lại sẽ càng hận cô bấy nhiêu, chỉ như vậy mới biết quý trọng nữ chính hơn, mới biết trân trọng người trước mắt.]
[Cô chỉ là kẻ trồng cây cho người khác hái quả.]
Càng nghe, tôi càng tức.
Máu nóng dâng tràn trong lồng ngực, suýt khiến tôi nghẹn thở.
Nếu đã là cây tôi trồng thì tôi hái một quả cũng đâu có gì sai!
Thế là tôi quay lại.
Tôi đè chặt cổ tay Họa Chiêu, mặc cho kim tiêm đ.â.m rách da anh ta, m.á.u chảy loang đỏ trên ga giường.
- Họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-la-nam-chinh-cua-minh-em/4805001/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.