Vào thứ sáu, Tô Y Nguyên như cũ đến Nguyên Thịnh.
Mang theo đồ chơi cố ý chọn lựa, Tô Y Nguyên thẫn thờ đi vào thang máy, lại ở trước gương trên vách tường thang máy ngẩn người, nguyên lai ông nội, bà nội lần này trở về là vì muốn di dân, cả nhà ông hai, ông ba đều sớm di dân đến Canada, lần này ông nội, bà nội sau khi qua đó một thời gian, cảm thấy hoàn cảnh bên kia rất thích hợp để dưỡng lão, nên mới đưa ra quyết định này.
Cô cảm thấy rất buồn, sau nghe tin khóc suốt đến giờ, nếu hai năm trước, cô nhất định sẽ ôm lấy chân ông nội, bà nội, chết cũng không để họ di dân, dùng khóc, dùng nháo, dùng ầm ĩ giữ ông nội, bà nội yêu thương của cô lại, nhưng cô đã hai mươi bốn tuổi, không thể giống cô bé tùy hứng. Anh trai nói rất đúng, ông nội, bà nội tuổi đã cao, đến nới có không khí tốt hơn, hoàn cảnh tốt hơn, cùng sống với anh em thân thuộc thuộc của mình mới có thể khỏe mạnh vui vẻ.
Ở trước mặt ông nội, bà nội cô gật đầu đáp ứng, còn dặn dò ông nội, bà nội đến Canada giữ gìn sức khỏe, nhưng khi quay người lại cô sẽ không thể khống chế cảm xúc, trốn ở trong phòng khóc suốt, cô không muốn ông nội, bà nội đi đến địa phương xa xôi đó, mặc dù có thể ngồi máy bay nhưng cũng phải rất lâu mới tới.
Tô Y Nguyên ảo não đập trán vào vách tường thang máy, thật chán ghét, nếu không phải cô đã trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-khong-ket-hon-lay-em-di/2096894/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.