Tô Y Nguyên lại nhìn thấy Bách Kiến Tề vẫn còn ở trong tòa nhà nội trú Nguyên Thịnh, cô ngồi ở trong cầu thang yên lặng rơi nước mắt, bên cạnh là bánh ngọt chocolate lần này là cô cố ý mua.
Bởi vì phần lớn bệnh nhân cùng những người làm ở bệnh viện đều dùng thang máy ra vào, thang bộ thành nơi yên tĩnh nhất của bệnh viện.
Tô Y Nguyên che mặt rất đau lòng, có bạn nhỏ tên là Lượng Lượng đã qua đời, lần trước cô đến, Lượng Lượng gầy yếu tái nhợt còn cầm một đóa hoa hồng giấy tự tay gấp cầu hôn với cô, cô cười đáp ứng lời cầu hôn của Lượng Lượng, ước định Lượng Lượng nhất định phải khỏe mạnh lớn lên, cưỡi bạch mã đến tìm cô, Lượng Lượng ngượng ngùng cười đến rất vui vẻ, sức khỏe có vẻ rất tốt.
Không ngờ, Tô Y Nguyên đáp ứng Lượng Lượng lần này mang bánh ngọt chocolate bé thích ăn nhất, nhưng là, cô rốt cuộc không nhìn thấy Lượng Lượng. Sống một cuộc sống vô ưu vô lo luôn được gia đình bảo hộ như Tô Y Nguyên mà nói, nhìn bạn nhỏ bởi vì bệnh mà chết đi, cô căn bản không thể thừa nhận nỗi đau này, cô rất khổ sở, rất đau lòng, dường như tự trách, cô giúp Lượng Lượng không được.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, Tô Y Nguyên thế nào cũng không thể không cảm thấy mất mát, khổ sở.
Đi qua cửa lầu bị đẩy ra, hai thân ảnh ôm chặt nhau quấn quít lấy nhau tiến vào trong thang lầu, người phụ nữ đem người đàn ông dán trên vách tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-khong-ket-hon-lay-em-di/2096895/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.