Thích 41. “Đồng hồ Thụy Sĩ đã chỉ bảy giờ.”
Vẻ mệt mỏi và men say không giấu được hiển hiện trên khuôn mặt anh, nhưng đôi mắt chăm chú nhìn cô lại đang cười.
Mạnh Sơ Vũ chưa từng nhìn thấy Chu Tuyển như vậy.
Nói đúng hơn là, cô chưa từng thấy ai ở trước mặt cô có biểu cảm phức tạp như vậy.
Trong một khắc nào đó, cô thậm chí còn cảm thấy, ánh mắt nhìn cô của Chu Tuyển không đơn thuần chỉ là bất ngờ hay mừng rỡ.
Mà hơn cả, như thể khi anh đang cõng trên lưng một bọc hành lý thật nặng, đơn độc kiếm tìm nguồn nước trên sa mạc, đến tận lúc sức cùng lực kiệt, tuyệt vọng đến nỗi chẳng thể phát ra tiếng nói, chỉ đành chấp nhận số phận, bỗng nhìn thấy một ốc đảo.
Đôi mắt anh như đang nói, anh được cứu rồi.
Mạnh Sơ Vũ chăm chú nhìn vào mắt anh, không biết có phải mình đã nhìn quá chăm chú không, cảm giác mắt mình hơi sưng lên vì cay.
Im lặng một lát, cô khẽ hít một hơi rồi liếc mắt sang chỗ khác, cúi đầu nhìn chiếc bánh kem nhỏ bé đến đáng thương trên bàn, mím môi: “Anh ước như thế linh nghiệm mới lạ…”
Chu Tuyển theo ánh mắt cô cúi đầu.
“Lúc ước phải đan tay vào nhau, không phải đặt tay lên bàn mà là nâng lên chỗ cằm,” Khuôn mặt Mạnh Sơ Vũ không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn, “Ước xong thì cũng không phải như thế là được, phải thổi tắt nến mới tính.”
Cô vừa dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-sao-co-the-thich-toi/1856437/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.