"Sau đó thì sao?" Cổ họng Đàm Mặc hơi nghẹn lại, hắn không khỏi nghĩ xem nếu hắn gặp Li Vẫn phá vỏ mà ra thì phải làm sao bây giờ?
"Các đồng đội của tôi rơi ra khỏi cửa khoang cứ như hạt vừng ấy, sau đó bị lũ Lân Điểu kia ngậm lấy rồi ném vào trong trứng. Vỏ trứng của Li Vẫn không giống với vỏ trứng mà chúng ta hay ăn, nó ở trạng thái bán lỏng, khi người rơi vào trên vỏ sẽ bị lún vào từng chút từng chút một và trở thành một phần của vỏ trứng, cuối cùng vỏ trứng sẽ cung cấp chất dinh dưỡng cho Li Vẫn phát triển. Tôi bị mấy con Lân Điểu chui vào trong cabin ép cho rơi xuống, khi sắp rớt vào vỏ trứng giống như những đồng đội khác thì Đội trưởng Lạc túm dây thừng đu qua, mang tôi đi."
Đàm Mặc dừng một chút, lúc này chỉ có thể nói một câu: "Mạng cậu lớn thật đó."
"Đúng vậy, mạng tôi lớn thật." An Hiếu Hòa ngước mắt lên và thở ra một hơi thật dài, "Hai chân đội trưởng đội vận tải của tôi đã rơi vào vỏ trứng nhưng người thì còn ở bên ngoài, đến nay tôi vẫn còn nhớ tiếng kêu tuyệt vọng của hắn, "Cứu tôi". Lúc ấy Đội trưởng Lạc đang túm tôi, hỏi tôi "Có muốn cứu hắn không"? Tôi nói mà không cần suy nghĩ, "Có, xin anh hãy cứu anh ấy"."
Đàm Mặc biết, Lạc Khinh Vân không phải loại người sẽ mềm lòng nếu bạn cầu xin y. Cứu hay không cứu, y đều sẽ đánh giá khả năng và cái giá phải trả cho điều đó. truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-luon-hoi-toi-de-bai-toi-mang/3363840/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.