Loại cảm giác bị động chạm này khiến Đàm Mặc lập tức tỉnh táo, hắn húc về phía trước, trán đập mạnh vào sống mũi Lạc Khinh Vân.
"A......"
Lạc Khinh Vân có phản ứng nhạy bén thế nhưng không tránh được đòn này, một cơn đau truyền thẳng từ xương mũi lên đến não.
"Ha ha......" Đàm Mặc lảo đảo lùi lại hai bước, "Đây là sự "nuông chiều" tôi dành cho anh."
Lần này cuối cùng hắn cũng thành công trong việc trả đũa cuộc tập kích của Lạc Khinh Vân ở gara.
Một chiếc xe chạy tới, mở cửa sau lưng Đàm Mặc, tiếng máy móc báo trạm vang lên.
Đàm Mặc loạng choạng xoay người, lên xe, cửa xe "cạch" một tiếng liền đóng lại.
Sau khi xe đi xa, Lạc Khinh Vân mới phục hồi tinh thần lại, y thấy Đàm Mặc dựa vào cửa sổ xe, giơ một ngón tay về phía mình.
Nét mặt hắn trông hơi uể oải nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự giảo hoạt sau khi thực hiện mưu đồ thành công.
Xe chạy đi rồi, Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, cười nhạt một tiếng.
"Vậy mà để cậu đánh lén thành công...... Tôi đúng là đã mất cảnh giác với cậu."
Đàm Mặc vừa dựa vào cửa sổ xe vừa nhìn cái búa đầu của mình, cảm thấy trán hơi đau.
"Ài...... Lỗ mũi của Lạc Khinh Vân cứng quá......"
Xe lắc lư, trong đầu Đàm Mặc như bị nước lấp đầy, càng ngày càng nặng. Nếu lần tới hắn mà còn uống rượu với người của đội một thì hắn làm chó!
Mới đầu hắn còn đếm trạm, nghĩ rằng đếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-luon-hoi-toi-de-bai-toi-mang/3363841/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.