Chương trước
Chương sau
Editor: Mều Bư

Cao Chích cụp mắt, không nói gì. Trong mắt anh, đây là chuyện riêng tư của Đàm Mặc.

"Gặp? Tất nhiên là gặp rồi. Không chỉ gặp, tôi còn chấp hành nhiệm vụ trong đội của anh ta cơ." Đàm Mặc chống cằm, cười uể oải, trông vừa có vẻ khinh thường vừa có vẻ thần bí.

"Nhưng... Sao bọn tôi chưa từng nghe đội trưởng Lạc nhắc tới nhỉ?"

Đàm Mặc nhún vai, "Các cậu cũng nói rồi đấy thôi, đội trưởng Lạc là "Máy gặt người tài", nhưng lúc đó tôi không phải người tài."

"Không phải người tài? Sao có thể như vậy được?"

Lông mày Sở Dư nhíu lại, "Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho tôi... Là đội trưởng Lạc phụ lòng anh."

Nửa câu sau vừa nói ra, Đàm Mặc đã bị sặc nước miếng của chính mình.

Cái gì mà phụ lòng? Nói cứ như Đàm Mặc hắn đây và Lạc Khinh Vân từng có một đoạn quá khứ "Lòng tôi vốn hướng về trăng sáng, trăng sáng lại chiếu xuống cống rãnh" vậy!

"Phụ lòng tôi ư? Khụ khụ...... Điểm B không thể tính là phụ....."

Đàm Mặc còn chưa nói xong, những người khác đã bùng nổ.

"Là xếp loại thực tập à? Vãi chưởng! Với trình độ của anh mà chỉ được có B thì làm sao mới đạt được A?" An Hiếu Hòa bỗng nhiên cảm thấy chắc là có nhầm lẫn gì đó nên mình mới được tuyển vào đội của Lạc Khinh Vân.

"Quả nhiên có chuyện xưa." Trang Kính gật gật đầu.

"Cái gì, các cậu đừng hiểu lầm...... Tôi của năm đó không thể so với hiện tại! Vậy nên đánh giá của đội trưởng Lạc là công bằng và khách quan......"

Lòng hắn có thể chứa được cả trời đất và vũ trụ, dĩ nhiên cũng chứa được điểm B của Lạc Khinh Vân!

"Nào... Bắt đầu từ lúc Đội trưởng Lạc nói kỹ năng cận chiến của anh rất kém thì bọn tôi đã nghi ngờ thang đánh giá của anh ấy khác với người bình thường!" Trang Kính hẵng còn nhớ mối thù bị Đàm Mặc hạ gục trong nháy mắt đấy.

Sở Dư cũng lạnh lùng nói: "Chậc? Anh ấy còn có gan đi tìm Cảnh Kính Nhu hỏi xem tại sao anh không có tên trong đội mới sáp nhập kia kìa."

Tuy trên mặt Đàm Mặc vẫn là vẻ mặt lười nhác nhưng trong lòng hắn đã có chút kinh ngạc. Hắn biết trước đây tên Lạc Khinh Vân đó có vẻ rất giỏi đối phó với các quan chức cấp cao, song không ngờ y sẽ vì hắn mà tự mình đi tìm Cảnh Kính Nhu?

Cảnh Kính Nhu, cái người này rất giỏi đánh Thái Cực quyền, không biết liệu Lạc Khinh Vân có phải là đối thủ của ông ta hay không.

Đàm Mặc mỉm cười hòa giải, "Rừng lớn như thế, chim nhiều như vậy, không có Đàm Mặc tôi đây thì mọi người vẫn bay được như thường. Tôi còn phải cảm ơn Đội trưởng Lạc đã coi trọng tôi."

"Đội trưởng Lạc tất nhiên là coi trọng anh rồi, nếu không đã không đến ăn vạ Cảnh Kính Nhu." Sở Dư nói.

"Ăn vạ?"

Không phải người giỏi ăn vạ để đổi ngày nghỉ phép nhất ở Tháp Xám thành phố Ngân Loan là Đàm Mặc sao?

Lạc Khinh Vân cũng có kỹ năng này từ khi nào?

"Chính là nghĩa trên mặt chữ ── cụng đồ sứ(1)." Sở Dư làm động tác bưng chén trà nhỏ, hai tay cụng vào nhau, "Nghe bí thư Trương nói, Cảnh Kính Nhu buồn bã vì chiếc cốc sứ bị vỡ của mình suốt cả tuần."

(1) 碰瓷: 碰 (pèng) nghĩa là cụng, đụng chạm. 瓷 (cí) là đồ sứ, đồ gốm.

"Ông trời của tôi ơi, đồ sứ là mạng của Cảnh Kính Nhu. Ông ta được xưng là "Sứ Tẩy Thái Hậu" ở Ngân Loan bọn tôi đấy, mấy cái cốc sứ đó mỗi lần dùng xong ông ta đều phải tự mình rửa sạch! Sao Lạc Khinh Vân dám cụng vỡ đồ sứ của ông ta? Nhưng mà cũng không có kiểm điểm hay thông báo xử phạt, xem ra Lạc Khinh Vân vẫn rất ghê gớm." Đàm Mặc sờ sờ cằm.

An Hiếu Hòa lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Ôi chao, thế thì cũng có ích lợi gì đâu, đội phó Đàm vẫn không thèm đếm xỉa đến anh ta còn gì? Tôi chợt nghĩ đến một câu ── tình cảm muộn màng rẻ mạt hơn cỏ!"

Đàm Mặc nghẹn ngào, "Chờ một chút, giữa tôi và anh ta không có mối thâm tình gì hết!"

"Tôi chỉ biết là thời thế đổi thay ── hôm qua anh ta vứt anh như giày rách, hôm nay anh bắt anh ta quỳ xuống không đứng dậy nổi!" Trang Kính nói.

Dây thần kinh trên mặt Đàm Mặc giật giật, "Tôi bị người ta vứt bỏ khi nào?"

Sở Dư khoanh tay nói: "Đội phó Đàm, với tư cách là một phụ nữ, tôi sẽ cho anh một lời khuyên."

"Hả?" Đàm Mặc thầm nghĩ, cô là nữ, tôi là nam, lời khuyên của cô có đúng đắn đến đâu thì tôi cũng không áp dụng được!

"Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, muốn ăn cũng phải chọn cỏ non." Sở Dư nói.

Thế...... Rốt cuộc ai là ngựa, ai là cỏ?

"Dừng lại, dừng lại!" Đàm Mặc hối hận vì vô tình kể lại chuyện Lạc Khinh Vân chấm cho hắn điểm B, "Các cậu có phải là bộ hạ của Lạc Khinh Vân không? Sao tôi cứ thấy hết người này đến người khác đều mong anh ta sống không tốt thế nhỉ?"

"Bọn tôi đều là bộ hạ của anh ấy nhưng điều này không cản được bọn tôi mong anh ấy sống không tốt."

Giang Xuân Lôi đã cười đến đau bụng, Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng cũng đang nín cười. Lúc trước diễn tập còn đánh giết đến ngươi chết ta sống, giờ đây bỗng nhiên cảm thấy phong cách của mọi người đều giống nhau, nếu hai đội sáp nhập thì cũng coi như vật họp theo loài, người họp theo bầy.

"Bọn tôi nghe nói Đội trưởng Cao sắp vào làm ở trung tâm chỉ huy của Tháp Xám. Sau này việc phân công nhiệm vụ và phân tích thông tin đều do Đội trưởng Cao phụ trách, mong được Đội trưởng Cao chỉ giáo nhiều hơn." Sở Dư nói.

"Cái gì? Lão Cao không về hưu à? Đã thế còn làm ở trung tâm chỉ huy?" Đàm Mặc nhíu mày thật chặt, "Tôi còn có kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới với anh ấy mà! Tháp Xám muốn bòn rút sạch sẽ giá trị còn lại của lão Cao sao?"

Mỗi ngày trong quãng đời còn lại của Cao Chích đều đang đếm ngược, nếu vậy hẳn là nên dùng khoảng thời gian ấy để hưởng thụ cuộc sống, làm những chuyện trước đây anh muốn làm nhưng không có cơ hội làm, chứ không phải nhốt trong văn phòng ở Tháp Xám.

Trang Kính nhìn về phía Cao Chích, nơi đáy mắt đong đầy sự khâm phục và tôn kính, "Đội trưởng Cao có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Hiện nay tốc độ mở rộng và độ phức tạp của khu sinh thái Kepler đều đang tăng lên theo cấp số nhân, tỉ lệ tổn thất của bộ đội hiện trường cũng càng ngày càng tăng cao. Với phân tích về môi trường và chiến thuật chuyên nghiệp của đội trưởng Cao, có thể cải thiện tỷ lệ sống sót của rất nhiều người."

"Hừ.... Thế lão Cao thì sao? Mỗi ngày dắt đầu trên lưng quần còn chưa đủ, không thể cho anh ấy một chút thời gian dành riêng cho bản thân à?" Đàm Mặc xoay người đi ra cửa, "Tôi đi tìm tên chó già Cảnh Kính Nhu ── xem tôi có xé xương ông ta ra không...... Không, tôi cũng muốn đi ăn vạ!"

Cảnh Kính Nhu đang uống cà phê trước bàn làm việc bỗng nhiên hắt xì một cái.

Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng nhanh chóng tiến lên, một trái một phải túm lấy Đàm Mặc.

Thường Hằng nhỏ giọng nói: "Đội phó Đàm! Cậu nghe ý kiến của Đội trưởng Cao trước đi."

Ngô Vũ Thanh cũng ghé vào tai Đàm Mặc, nói: "Cậu có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ đối với lão Cao...... Đây mới là cách sống có ý nghĩa nhất hay không."

Đàm Mặc khựng lại, quay đầu nhìn Cao Chích, hắn phát hiện Cao Chích đang dùng ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên định mà nhìn hắn.

"Lão Cao... Anh cũng muốn ở lại trung tâm chỉ huy của Tháp Xám sao?" Đàm Mặc dè dặt hỏi.

Cao Chích gật đầu, dùng ngữ khí bình thản đáp: "Ừ, tôi muốn ở lại Tháp Xám. Tiểu Đàm, tôi đã quen với những tháng ngày sống trong cảm giác nguy cơ tứ phía, với tôi, những năm tháng gọi là yên ả kia chỉ là lãng phí thời gian. Dẫu cậu cùng tôi đi khắp thế gian, nhìn ngắm núi non xinh đẹp, dù là hoa, lá, hay nhành cây và sương sớm, tôi đều sẽ nghĩ... Trong một tương lai không xa, tất cả chúng sẽ trở thành lãnh địa của hệ sinh thái Kepler, trở thành dinh dưỡng, bị ăn mòn và bị đồng hóa, cuối cùng rồi biến mất. Làm sao mà tâm trạng của tôi có thể vui vẻ được đây?"

Đàm Mặc trầm mặc, cúi đầu, mỉm cười bất lực.

"Không phải là anh không quen với những tháng ngày yên ả, anh lo lắng cho bọn tôi. Anh sợ, sợ bọn tôi sẽ đi trước anh."

"Đúng, tôi sợ... Tôi không có vướng bận gì với thế giới này, tôi chỉ vương vấn các cậu. Ở lại trung tâm chỉ huy của Tháp Xám, tôi có thể hỗ trợ tối đa cho các cậu. Tôi ở đây đợi các cậu trở về, thế không tốt sao?" Cao Chích hỏi.

"Tốt, đương nhiên là tốt chứ...... Lão Cao, anh đúng là yêu tôi sâu đậm quá. Anh biết tôi không thể xuất ngũ nên anh cũng quyết định không về hưu, đúng không?"

Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn Cao Chích.

Trong lòng hắn nghẹn ngào.

Trên thế giới này không ai có thể thực sự làm bất cứ điều gì họ muốn, miễn là trái tim họ có ràng buộc.

Một Cao Chích luôn luôn lạnh lùng mỉm cười ấm áp, hướng về phía Đàm Mặc, vỗ vỗ tay, "Được rồi, bé cưng ngoan, lại đây bố ôm một cái."

Đàm Mặc lập tức đi qua, ôm Cao Chích.

Giang Xuân Lôi hâm mộ thở dài: "Trên đời này chỉ có Đội phó Đàm mới là thằng nhóc được đội trưởng Cao thương yêu nhất...... Chúng ta thì chỉ hàng tặng kèm cho đủ số lượng mà thôi."

Cao Chích vỗ lưng Đàm Mặc, nhẹ giọng nói: "Được rồi. Tháp Xám không cho cậu xuất ngũ, ở một mình thì tôi chán lắm."

"Anh là đang đổi cách khác để trông chừng tôi sao?" Đàm Mặc ngượng ngùng nói.

Cao Chích cười nhạt, hỏi ngược lại: "Cậu chê tôi à?"

"Sao mà thế được? Con còn ước gì bố chăm sóc con cả đời." Mũi Đàm Mặc cay cay.

"Nhưng tôi không muốn trông cậu cả đời xíu nào." Cao Chích túm nhẹ tóc trên đỉnh đầu Đàm Mặc.

Anh chỉ còn sống được sáu năm nữa, mà cuộc đời của Đàm Mặc còn rất dài.

"Tranh thủ điều chỉnh tâm trạng trong thời gian nghỉ phép, mau chóng thích ứng với đội trưởng mới đi thôi." Cao Chích dặn dò.

Nhắc tới đội trưởng mới là não Đàm Mặc lại bắt đầu đau, hắn ấn ấn khóe mắt, còn chưa biết sau kỳ nghỉ phép này mình sẽ đi nơi nào.

Cao Chích nhìn thoáng qua Ngô Vũ Thanh, Ngô Vũ Thanh lập tức hiểu được anh có chuyện muốn nói riêng với Đàm Mặc, vì thế cao giọng hấp dẫn sự chú ý của những người khác: "Để cảm ơn những người anh em của đội một đã đến KTV giải cứu chúng tôi, đội trưởng Cao nói muốn mời các cậu đi hát karaoke và uống rượu!"

"Ồ! Được đó! Chúng ta cùng đi hát!" An Hiếu Hòa giơ hai tay lên, cậu ta vốn đang trong độ tuổi thích náo nhiệt, mặt khác, lần diễn tập vừa rồi khiến cậu ta vô cùng có cảm tình với các thành viên đội hai, cậu ta cực kỳ nhiệt tình muốn kết giao bạn mới.

"Tôi cũng không có ý kiến." Trang Kính gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi, "Có nên rủ cả Đội trưởng Lạc không?"

Sở Dư nhướng mày, "Tại sao phải rủ anh ta? Anh ta thế mà dám chấm điểm B cho Đội phó Đàm trong lúc xếp hạng thực tập? Anh ta không xứng có bất kỳ cơ hội nào để biểu hiện." An Hiếu Hòa vui sướng khi người gặp họa, "Đúng đúng đúng, lãng tử không xứng quay đầu lại!"

"Cặn bã nên ở lại trong thùng rác." Trang Kính tiếp lời.

Sở Dư liếc Đàm Mặc một cái, "Đội phó Đàm, đừng bao giờ phát số thứ tự tình yêu cho ai đó, cơ hội xếp hàng cũng đừng cho nha."

Nghe đến đó, Đàm Mặc đen mặt, tuy rằng đếch có tác dụng gì nhưng hắn vẫn giải thích rõ ràng lần nữa, "À thì...... Thật ra tôi và Đội trưởng Lạc nhà các cậu đã xoá sạch tất cả hiềm khích lúc trước rồi."



Nhưng Thường Hằng và Giang Xuân Lôi lại không vui vẻ như vậy. Bọn họ vừa trải qua điệu đưa tang của Đàm Mặc, thật sự không muốn trong thời gian ngắn lại cảm thụ chuyện đó lần nữa.

Ngô Vũ Thanh khoác vai bọn họ, nhỏ giọng nói: "Được rồi, vẻ mặt của hai người trông không giống như đi KTV mà giống như đi tham gia tang lễ của tôi ấy. Chờ đội phó Đàm đến, rót cho cậu ta mười bảy, mười tám chai, đợi cậu ta gục thì mic là của hai người."

"Chốt, cả nhà cùng nhau lên! Nhất định phải rót cho cậu ta gục!" Thường Hằng nói.

"Không đánh gục được anh ấy thì cũng chỉ có thể tự đánh gục mình trước." Giang Xuân Lôi quyết định gọi Vương Tiểu Nhị còn đang viết báo cáo tới, nhiều người nhiều tửu lượng.

Chờ mấy người bọn họ rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại Cao Chích và Đàm Mặc.

"Anh ta quá tốt tôi không xứng, quên tôi đi, người kế tiếp." Đàm Mặc cười hì hì nói.

Cao Chích bất đắc dĩ hừ nhẹ một tiếng, lại túm túm đầu Đàm Mặc, "Người kế tiếp? Lý Triết Phong hay là Chu Tự Bạch? Cậu chắc là Lạc Khinh Vân kém vậy sao?"

"Anh ta không tệ, mặt đã đẹp trai lại còn có năng lực...... Anh cũng biết tôi và Lý Triết Phong từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, nhìn quen thói đời nóng lạnh. Người như Lạc Khinh Vân...... Ngược lại khiến tôi thấy thoải mái hơn."

"Ồ, thế cậu ta kém ở chỗ nào? Dù sao cũng không thể là vì điểm B năm năm trước." Cao Chích biết tính tình Đàm Mặc, vết sẹo lành là quên đau, không bao giờ mang thù.

"Kém ở chỗ anh ta không phải phú bà. Nói gì thì nói, tôi muốn tìm phú bà, từ nay về sau không vào sinh ra tử nữa."

Cao Chích dừng một chút, "Rốt cuộc là cậu quá tự tin vào ngoại hình của mình, hay là đánh giá năng lực của mình quá cao?"

"Dù sao thì tôi cũng là tứ đại mỹ nam của Tháp Xám thành phố Ngân Loan mà."

"Tứ đại nào?" Cao Chích hỏi.

Sao anh chưa từng nghe về cái gì mà "Tứ đại mỹ nam"?

"Lý Triết Phong, Chu Tự Bạch, anh và tôi." Đàm Mặc hất hất cằm, ghé sát vào mặt Cao Chích trêu chọc, "Không ngờ rằng chính anh cũng có mặt trong danh sách?"

"Ha ha. Vậy cậu đừng mơ tìm phú bà nữa. Cậu đã không còn là một trong tứ đại mỹ nam." Cao Chích ngả người ra sau, dựa vào gối đầu nhìn Đàm Mặc.

"Hả? Tại sao?"

"Lạc Khinh Vân đến, cậu có đẹp bằng cậu ta không?"

"...... Anh ta đẹp đến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp đến không chỗ giấu." Đàm Mặc chua xót quay đầu đi.

"Không lảng sang chuyện khác nữa. Nếu cậu không chịu ở lại đội một, đơn xin xuất ngũ do Cảnh Kính Nhu thay cậu đệ trình cũng không được duyệt, chỗ Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch thì cậu phải làm thầy Đoan Thủy(2)...... Nếu hai người bọn họ thật sự vì cậu mà đánh nhau, cậu có thể lên trang nhất của Tháp Xám Ngân Loan chúng ta rồi."

(2) 端水大师 – Đoan Thuỷ đại sư: ám chỉ người công bằng, chính trực và có thái độ với mọi người như nhau.

Nhắc tới hai vị đại ca kia, Đàm Mặc lại có chút đau đầu.

"Hai người bọn họ đánh nhau mắc gì tôi lên trang nhất?" Đàm Mặc không cam lòng hỏi ngược lại.

"Cậu lam nhan họa thủy, cậu hại nước hại dân." Ngay cả tiêu đề Cao Chích cũng nghĩ ra cho hắn rồi.

"Vậy anh bảo Lá Phong và Tiểu Bạch đừng đánh nhau nữa. Anh là tiền bối của bọn họ, bọn họ nghe lời anh mà."

"Ha ha. Tôi không thèm xía vào đâu. Ngộ nhỡ bị Lá Phong dùng hắc hỏa đốt thành tro, hoặc bị Ngân Thoa của Tiểu Bạch đâm thành cái sàng thì không đáng." Cao Chích nhấc chân đạp Đàm Mặc xuống, " Có đi đội vận chuyển không?"

Đàm Mặc phấn chấn tinh thần, ánh mắt sáng ngời, nhào tới ôm lấy Cao Chích.

"Bố ơi, con đi! Bố ơi, con đi!"

"Con đi(3)" của cậu rốt cuộc là cậu muốn đi, hay là đang mắng tôi?" Cao Chích bị siết đến muốn vỡ mạch máu.

(3) 我去 cũng là một cách nói bậy trong tiếng Trung, tương tự như chết tiệt, vãi, damn it.

"Nghĩa là tôi sẵn sàng đi á! Tôi cứ tưởng cuộc đời tôi là một màu u ám, nhưng đột nhiên nó lại tràn ngập ánh sáng rồi!"

"Cuộc sống của cậu sẽ không có gì thay đổi cả, cậu vẫn là một con ruồi nhỏ va vào kính và không có tương lai tươi sáng nào hết."

Cao Chích khó khăn lắm mới kéo được Đàm Mặc ra.

"Tôi biết cậu không muốn làm Inspector nữa. Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch đều là anh em tốt nghiệp Tháp Xám cùng với cậu, cậu không muốn một ngày nào đó bọn họ trở thành vong hồn dưới súng của cậu. Về phần Lạc Khinh Vân...... Cậu ta quá phiền toái. Cậu phải tốn gấp đôi công sức để hiểu cậu ta, mà cậu lại là một người dễ dàng đồng cảm nên cậu rất lo rằng mình sẽ vô tình rơi vào thế giới của cậu ta, cuối cùng không ra được."

Cao Chích dùng ngữ khí bình thản nhất để nói ra điều mà Đàm Mặc sợ hãi nhất trong lòng.

Loại sợ hãi này ẩn giấu trong mọi khe hở mà không ai thấy được nơi đáy lòng Đàm Mặc. Hắn dựng lên nhiều bức tường cao, giấu nỗi sợ hãi trong những bức tường cao ấy, chúng bị áp chế chặt chẽ, tưởng chừng kiên cố đến không phá vỡ nổi. Lạc Khinh Vân đến khiến Đàm Mặc càng hiểu rõ nỗi sợ trong lòng, tất cả mọi người nhìn thấy Đàm Mặc đang mỉm cười, chỉ có Lạc Khinh Vân thấy được sự khủng hoảng của hắn. Cao Chích cuối cùng cũng phỏng đoán được sự hoảng loạn trong nội tâm hắn từ lá đơn xin xuất ngũ lần này.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ bảo tôi đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng." Đàm Mặc trầm giọng nói.

"Đối mặt sợ hãi gì đấy, chẳng lẽ không phải là súp gà tâm hồn có độc mà Tháp Xám rót cho chúng ta à? Biết rõ chính mình không giỏi xử lý việc gì nhưng vẫn ép mình đi chịu chết?"

"Cảm ơn."

"Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

Đàm Mặc từ mép giường bệnh nhảy xuống, duỗi lưng.

"Đi đâu?"

"Đi chơi."

"Không ở đây với bố nữa à?" Cao Chích buồn cười hỏi.

"Không. Dù sao cuộc sống của người già và người trẻ tuổi cũng khác nhau."

"Cút đi. Trời quang mưa tạnh, cậu lại cảm thấy cậu được rồi."

"Vậy cũng phải cảm ơn bố đã tìm đội vận chuyển cho con. Bố chính là trời quang và mưa tạnh của con."

Đàm Mặc lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

Khi gặp lại mấy người Sở Dư ở phòng KTV, Đàm Mặc không nói gì về ý định chuyển sang đơn vị vận chuyển của mình, chỉ là hắn đến muộn một bước, mic đã bị An Hiếu Hoà và Giang Xuân Lôi cướp đi.

Chất lượng KTV lần này tốt hơn lần trước rất nhiều.

Giữa phòng bao là một sân khấu ba chiều như một buổi hoà nhạc mô phỏng, chỉ cần đứng lên, sẽ có cảm giác như được đặt mình trong hàng ngàn hàng vạn khán giả, khắp nơi là ánh sao rực rỡ, dù bạn hát lạc điệu hay gào khóc thảm thiết, đều sẽ có một đám người được dựng lên từ hình ảnh ba chiều phất cờ hò reo, vỗ tay cổ vũ cho bạn.

Đàm Mặc vừa định đi chọn bài hát thì thấy Sở Dư cầm theo chai rượu, duyên dáng thướt tha đi tới.

"Đội phó Đàm, uống một chai?"

Đàm Mặc sảng khoái nhận lấy, "Được, uống một chai."

Trong phòng bao tối mờ, ánh sáng của sân khấu ba chiều thỉnh thoảng lướt qua Đàm Mặc, khiến đường nét trên khuôn mặt hắn như bị đình chỉ.

Đàm Mặc ngửa đầu, quai hàm nghiến chặt, đường cong trên cổ bị căng ra, tựa như một con sông, không ngừng chảy ngược dòng.

Yết hầu của hắn nhấp nhô, giữa ánh sáng lúc sáng lúc tối, không hiểu sao lại khống chế được nhịp tim của những người khác.

Đàm Mặc uống cạn chai rượu, mỉm cười dốc ngược chai về phía Sở Dư, "Uống xong rồi!"

Sở Dư vỗ vỗ tay, "Tửu lượng của đội phó Đàm tốt quá!"

"Tửu lượng của cô cũng không tệ, tôi rất biết ơn Lạc Khinh Vân vì đã đưa một nữ anh hùng như cô đến với Ngân Loan của chúng tôi. Lâu lắm rồi tôi mới gặp một đồng đội vừa xinh đẹp vừa hào hiệp như cô ở tuyến đầu." Đàm Mặc liếc nhìn Thường Hằng và Giang Xuân Lôi, ý tứ là tên đàn ông thô lỗ và kỹ thuật như bọn họ không đẹp chút nào.

Sở Dư nở nụ cười, "Ấy là vì vì tôi nhất định phải đi theo Đội trưởng Lạc đấy?"

Đàm Mặc nghe xong, hứng thú, "Người như cô, vừa độc lập vừa có chủ kiến, không giống kiểu người đi theo một ai đó."

"Đội phó Đàm muốn nghe không? Muốn nghe thì phải uống thêm một ly." Sở Dư nhướng mày.

"A, tôi biết rồi," Đàm Mặc nheo mắt lại, "Các người muốn chuốc say tôi, chặn mic của tôi lại."

"Nếu Đội phó Đàm không có hứng thú với chuyện của Đội trưởng Lạc thì cũng có thể không uống, không nghe."

Trên mặt Đàm Mặc là một nụ cười bất cần, hắn cũng biết rõ nếu hắn không có ý định làm Inspector của Lạc Khinh Vân thì không cần lại đi tìm hiểu y nữa. Nhưng đâu đó trong lòng hắn như mắc một cái móc câu, nếu không hỏi, đêm nay hoặc một lúc nào đó trong tương lai hắn sẽ hối hận.

Đàm Mặc cầm ly rượu lên, hào sảng uống cạn, "Nếu không muốn tôi hát thì kể chuyện cho tôi nghe đi."

Sở Dư và Đàm Mặc sóng vai tựa vào bục hát, cô dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Tiểu đội của tôi đang chấp hành nhiệm vụ thì bị vây khốn, tốc độ bành trướng của khu sinh thái kia rất nhanh, đồng đội của tôi vẫn chưa trở về, còn tôi thì bị rất nhiều Indira đuổi theo, chúng cố tình truy đuổi tôi vào hang ổ của hạt giống."

"Những sinh vật như Indira không có não, thường xuyên đóng vai trò là người bảo vệ hạt giống của khu sinh thái. Cô đã gặp hạt giống gì?"

"Cấm Hồ." Sở Dư nói.

Đàm Mặc nhíu mày, "Cấm Hồ? Đó là một sinh vật Kepler rất hiếm thấy, có khả năng sinh sản tốt. Một khi rơi vào trong quỳnh tương của Cấm Hồ, hoặc là nhanh chóng bị tiêu hóa, hoặc là bị Cấm Hồ đồng hóa, trở thành nanh vuốt để bảo vệ nó."

Tuy "quỳnh tương" nghe rất có tiên khí nhưng Cấm Hồ cũng là một loại sinh vật sống trên cạn có hình dáng giống sứa, mặc dù quỳnh tương nhìn như thể lỏng nhưng thực chất nó là bộ phận của Cấm Hồ, có thể biến thành thể rắn để săn bắt sinh vật.

"Đúng, ngay khi tôi bị quỳnh tương quấn quanh chân, sắp rơi vào đấy, tôi đã chuẩn bị tự sát. Chính Đội trưởng Lạc đã nắm lấy tay tôi và giật lấy khẩu súng của tôi. Anh ấy nói với tôi rằng "Thời cơ chưa tới, chọn ngày khác chết". Anh ấy cứu tôi, song bản thân anh ấy lại bị quỳnh tương kéo vào. Tôi đã nắm lấy tay anh ấy nhưng sức lực của Cấm Hồ quá lớn, Đội trưởng Lạc nói với tôi, "Tôi sẽ trở lại", sau đó liền buông tay tôi ra. Tôi cứ thế trơ mắt nhìn anh ấy bị quỳnh tương bao phủ."

Đàm Mặc sửng sốt, hắn biết đối với Lạc Khinh Vân thì đây chỉ là chấp hành nhiệm vụ cứu viện, Sở Dư chính là mục tiêu của y. Y giống như một cỗ máy hoàn thành mệnh lệnh của Tháp Xám, nhưng cứu viện không có nghĩa là phải hy sinh bản thân, trong tình huống lúc đó y hoàn toàn có thể từ bỏ Sở Dư.



"Sau đó thì sao? Làm thế nào mà anh ta quay lại được?"

"Tôi lên máy bay cứu hộ, cả tối ăn ngủ không yên, có người vì cứu tôi mà hy sinh bản thân, anh có hiểu tâm trạng đó không?"

"Tôi hiểu."

Sở Dư nhắm mắt lại, nhớ lại chuyện ngày hôm đó: "Nhưng đến giữa trưa ngày hôm sau, tôi nghe nói anh ấy đã trở về căn cứ. Tôi vội vã đến trung tâm điều phối của Tháp Xám, thấy anh ấy từ phòng khử trùng đi ra, trên người vẫn mặc bộ đồ tác chiến đó. Tôi nói với anh ấy "Cảm ơn, nếu anh thật sự hy sinh, tôi sẽ rất áy náy"."

"Sau đó Lạc Khinh Vân nói gì?"

"Anh ấy nói "Không cần cảm ơn, tôi sẽ không hy sinh vì bất kỳ ai". Nghe có vẻ rất tự mãn, nhưng không hiểu tại sao tôi lại muốn đi theo anh ấy." Sở Dư nhìn về phía Đàm Mặc, bổ sung thêm một câu, "Tôi tuyệt đối không phải nhìn trúng mặt của anh ấy. Một người đàn ông nguy hiểm như anh ấy, không phải gu của tôi."

Đàm Mặc bật cười, nhưng trong thâm tâm hắn lại cảm thấy ý nghĩa câu nói "Tôi sẽ không hy sinh vì bất kỳ ai" kia của Lạc Khinh Vân không phải là nói y sẽ không vì bảo vệ bất luận kẻ nào mà chết, thay vào đó, việc rơi vào Cấm Hồ là y tự nguyện. Trong Cấm Hồ có thứ gì mà Lạc Khinh Vân cần sao?

Sở Dư trở lại sô pha, nháy mắt với đồng đội là Trang Kính, ý tứ là chuốc say hắn, tuyệt đối không thể để hắn hát.

Trang Kính hiểu ý, gõ hai bình rượu kêu khách khách, vừa muốn đứng dậy thì Ngô Vũ Thanh đè anh ta lại, rót vào trong chai một ly rượu XO(4).

(4): rượu mạnh.

"Đây có tính là gian lận không?" Trang Kính thì thầm hỏi.

"Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn." Ngô Vũ Thanh nhẹ nhàng đẩy anh ta, "Người anh em, đi đi, đừng mắc sai lầm."

Trang Kính rất chột dạ, nhưng ưu điểm của anh ta chính là dù trong lòng có hỗn loạn đến đâu thì vẫn có thể giữ bộ mặt lạnh lùng.

"Đội phó Đàm... Lần trước diễn tập tôi đã nếm thử thân thủ tốt của cậu... Chúng ta uống một chai..."

Trang Kính căng thẳng đến mức cà lăm, tim đập như sấm, sợ bị Đàm Mặc phát hiện. May mà An Hiếu Hoà và Giang Xuân Lôi hát đến say mê, chỉ kém ôm nhau kết hôn tại chỗ, tiếng hát của bọn họ át đi giọng nói của Trang Kính.

Đàm Mặc nhận lấy chai rượu, mỉm cười, ghé sát vào tai Trang Kính nói, "Mấy người hợp tác chuốc say tôi phải không?"

Trong lòng Trang Kính lộp bộp.

"Bố uống ngàn chén cũng không say nhá. Các anh làm bia đỡ đạn cho Ngô Vũ Thanh rồi. Nhưng mà muốn tôi uống cũng được thôi, anh học theo Sở Dư, kể chuyện của Lạc Khinh Vân cho tôi nghe xem?"

"Không thành vấn đề."

Trang Kính vừa nói xong, Đàm Mặc liền sảng khoái cầm lấy chai rượu, uống cạn, sau đó trả chai rượu lại cho Trang Kính.

Trang Kính không có uống rượu, tố chất của một lính quân y khiến anh ta không đụng vào rượu.

"Lần đầu tiên tôi gặp Đội trưởng Lạc, là được phái đến chỗ anh ta làm lính quân y tạm thời."

"Lính quân y của anh ta lại chết rồi á?" Đàm Mặc nhíu mày.

"Không, là bị gãy tay. Nghe nói cậu ta suýt chút nữa bị Ma Quỷ Đằng nuốt chửng, là Đội trưởng Lạc kéo cậu ta ra."

"À, thế anh nói tiếp đi."

Thật ra trong lòng Đàm Mặc biết rõ, lính quân y không cần thiết với Lạc Khinh Vân lắm, y sẽ cứu cậu ta, đây thuần tuý là một lựa chọn được đưa ra sau khi cân nhắc dựa trên lập trường của nhân loại.

"Lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ với anh ấy đã gặp phải cái kén do sâu Minos cao cấp kết thành. Cái kén kia có tính tự chủ, biết công kích, rõ ràng ấu chủng còn chưa trưởng thành nhưng tơ của kén lại có tính công kích cực mạnh."

"Các anh gặp phải kén ngọc chưa?" Đàm Mặc nghĩ thầm, đội hiện trường của Lạc Khinh Vân đúng là mệnh lắm thăng trầm.

Tất nhiên, cũng có thể là vì cấp bậc Kepler của y cao nên hệ số nguy hiểm của các nhiệm vụ phái y đi cũng cao.

"Kén ngọc?" Trang Kính cười lạnh, "Bọn tôi gặp trứng Bá Vương!"

Trứng sâu Minos thông thường không hung dữ, chúng chỉ nở một cách lặng lẽ. Cấp cao hơn trứng côn trùng bình thường là kén ngọc, ấu chủng bên trong có tính công kích và biết tự chủ kiếm ăn. Còn về trứng Bá Vương... Đây thực ra là biệt danh mà các đội viên hiện trường đặt cho những ấu chủng chưa nở có sức chiến đấu siêu phàm.

"Theo lý thuyết, nếu một nhiệm vụ thực địa mà đụng phải trứng Bá Vương Chi thì chỉ có một chữ "Chết"." Thanh âm của Trang Kính có sự lạnh lùng và bình tĩnh, tự nhiên xuyên thấu tiếng quỷ khóc sói gào của đám Giang Xuân Lôi.

"Nhưng các anh rất may mắn. Lạc Khinh Vân có thể cảm ứng được sự tồn tại của trứng Bá Vương ở một khoảng cách nhất định." Đàm Mặc tưởng tượng ra dáng vẻ Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận khu sinh thái Kepler.

"Đúng, nhưng anh ấy không cho máy bay của bọn trực tiếp rút lui mà thay vào đó là bay đến phía trên quả trứng kia. Có một nghiên cứu viên bị quả trứng kia ăn mất, nhưng viện nghiên cứu của thành Trung Tâm hy vọng bọn tôi có thể thu hồi đĩa ghi chép quan trọng trên người nghiên cứu viên kia. Đây cũng không phải là mệnh lệnh bắt buộc phải thi hành, bọn tôi hoàn toàn có thể lượng sức mà làm. Nhưng Đội trưởng Lạc lại dự định một mình đi xuống lấy lại đĩa ghi chép... Theo quan điểm của tôi thì điều đó quả thật điên rồi."

Đàm Mặc trầm mặc không nói gì nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác Lạc Khinh Vân tiếp cận trứng Bá Vương không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, mà là... Mà là để nhìn xem bên trong quả trứng rốt cuộc có gì.

Không... Không phải. Y không đi xem bên trong quả trứng có gì, mà giống như là muốn thử xem thứ bên trong quả trứng có thể khiến y... Vượt rào hay không.

"Lúc ấy tôi đã nói với anh ấy rằng trứng Bá Vương quá nguy hiểm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không cứu được anh ấy. Nhưng anh ấy chỉ cười với tôi, tôi không biết thứ anh ấy không quan tâm rốt cuộc là việc tôi không cứu được anh ấy, hay là tính mạng của anh ấy nữa. Tôi tận mắt nhìn anh ấy đi xuống, tận mắt nhìn anh ấy buông dây thừng, mũi chân còn chưa đụng tới quả trứng kia thì kén tơ đã mở ra, nuốt trọn cả người anh ấy. Tất cả mọi hành động cứu viện, bao gồm pháo kích, đạn ngưng tụ đều không có bất kỳ tác dụng gì với quả trứng kia."

"Bản thân anh ta không quan tâm nhưng anh lại rất quan tâm." Đàm Mặc nói.

Trang Kính thở dài, tiếp tục nói: "Còn cách nào đâu? Anh ấy là đội trưởng mà. Bọn tôi tranh nhau muốn mở quả trứng kia ra nhưng nó phòng hộ đến kín mít không một kẽ hở. Bọn tôi chỉ có thể chờ đợi, cái chết của Lạc Khinh Vân giống như một sự thật đã định trước. Còn tôi thì hối hận vì đã không có thái độ cứng rắn hơn khi giữ anh ấy lại. Thời gian trôi qua, sống một ngày bằng một năm, căn cứ theo quy tắc, đội phó quyết định từ bỏ việc giải cứu Lạc Khinh Vân, bọn tôi quyết định phải rời khỏi khu vực đó. Nhưng ngay tại thời điểm ấy, kén tơ như bỗng nhiên mất đi độ dẻo dai, rối rít đứt gãy, mở bung ra. Lạc Khinh Vân từ trong kén bò ra, khi anh ấy ngửa mặt nhìn về phía bọn tôi, tôi có ảo giác như thể máu bay sẽ rơi xuống."

"Lạc Khinh Vân còn sống, vậy còn con sâu Minos trong trứng Bá Vương thì sao?" Đàm Mặc hỏi.

"Đây chính là chỗ khó tin nhất. Sau khi nhân viên điều tra mở kén ra, phát hiện bên trong thậm chí không tìm thấy thi thể hoàn chỉnh của ấu chủng sâu Minos, chỉ phát hiện một ít bột mịn. Tất nhiên trong báo cáo của Lạc Khinh Vân sẽ giải thích với người của thành Trung Tâm rằng anh ấy giết chết ấu chủng như thế nào, nhưng với chúng tôi mà nói, đây là thông tin cơ mật. Lúc gặp anh ấy trong thang máy ở Tháp Xám tôi đã hỏi, anh ấy cười, chỉ trả lời tôi hai chữ."

Trang Kính không cam tâm nheo mắt lại.

"Cậu đoán." Đàm Mặc đáp.

Trang Kính sửng sốt, "Sao cậu biết đây là lời anh ấy nói?"

"Hai chữ, cộng thêm tính tình của Lạc Khinh Vân, không phải là hai chữ "cậu đoán" thì còn là gì?"

"Đúng, để tìm hiểu chính xác làm thế nào anh ấy giết được sâu Minos trong trứng Bá Vương, tôi đã gia nhập đội của anh ấy."

Đàm Mặc lấy kẹo Lạc Khinh Vân đưa cho hắn từ trong túi, nhét vào miệng, cắn rắc rắc.

"Vậy bây giờ anh đã biết chưa?"

Trang Kính lắc đầu: "Chưa. Nhưng tôi chắc chắn là có liên quan đến đôi tay kia của anh ấy."

Đàm Mặc khoác vai Trang Kính nói: "Anh giai ơi, chuyện xưa anh kể còn thiếu chút hương vị. Cứ tưởng anh để phần hồi hộp ở phút chót, ai dè kết thúc chưa hoàn thiện. Anh là đội viên của Đội trưởng Lạc nhà các anh, mà anh ta cũng không nói cho anh biết hai tay của anh ta có năng lực gì ở phương diện chiến đấu, xem ra anh chưa phải tâm phúc của anh ta rồi."

Trang Kính Lộ lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng: "Anh ấy không cần tâm phúc."

"Được rồi, người tiếp theo là ai?" Đàm Mặc nhìn về phía An Hiếu Hòa, "Nếu câu chuyện này không đủ đặc sắc, mấy người phải uống hết rượu mấy người mời tôi!"

An Hiếu Hoà vừa hát xong một bài, cảm giác như bị Alexander(5),nhưng vẫn bị Giang Xuân Lôi đẩy ra ngoài.

(5) Cảm giác bồn chồn không thể bình tĩnh.

Trang Kính trở lại chỗ ngồi, Ngô Vũ Thanh lại gần, "Anh nhìn nhầm à? Sao Đàm Mạch lại không có dấu hiệu say rượu?"

"Không nhầm." Trang Kính lại hỏi, "Tửu lượng của đội phó Đàm có tốt không?"

"Tửu lượng có liên quan đến tâm trạng. Lúc mượn rượu giải sầu thì uống thế nào cũng không say nhưng lúc xuân phong đắc ý, vừa mới uống là gục."

An Hiếu Hòa xem ra vẫn dũng cảm đi tới, "À thì, chúc đội phó Đàm buổi tối tốt lành nha."

Đàm Mặc hất cằm, ý là "Mời kể chuyện của cậu".

"Tôi đi...... Thời gian tôi đi theo Đội trưởng Lạc tương đối muộn nên không có chuyện gì đặc sắc......"

"Vậy cậu trở về đi." Đàm Mặc làm bộ muốn dùng chân đạp cậu ta.

"Chờ một chút! Tôi nói! Đội trưởng Lạc hay tuyệt, chỉ là khả năng kể chuyện của tôi không hay!"

Đàm Mặc nhận lấy chai rượu cậu ta đưa tới, An Hiếu Hòa hắng giọng, "Trước đây tôi không làm việc ở tuyến đầu mà là người của đội vận chuyển."

"Bảo sao cậu kiêu căng như vậy, tôi cứ tưởng cậu giỏi lắm, ai ngờ ngay cả thực tập sinh cũng có thể giết chết cậu ở diễn xuất." Đàm Mặc lành lạnh nói.

"Ài, đội phó Đàm à, này là vì lúc vận chuyển mọi người ở trong khoang không có việc gì làm, ngoại trừ khoác lác thi chính là ăn cơm và ngủ á."

"Được, cậu kể đi."

"Có một lần máy bay vận tải của bọn tôi bị rất nhiều Lân Điểu tập kích, buộc phải hạ cánh cứng. Kết quả không hiểu sao xui xẻo hạ cánh xuống rìa đèo của một ngọn núi lửa đã tắt, mà dưới đáy núi chính là hang ổ của Lân Điểu. Máy bay vận tải trượt xuống theo miệng núi lửa, bọn tôi cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc ấy, xung quanh còn có đàn Lân Điểu quạt gió thêm củi, chẳng lẽ chúng không lo lắng máy bay vận tải của bọn tôi đâm nát trứng trong hang ổ của chúng à?"

"Sau đó thì sao?"

"May mắn thay, máy bay vận tải mắc kẹt trên một tảng đá nhô lên trong miệng núi lửa, nhờ thế mà chúng tôi chờ được đến khi đội cứu hộ tìm đến. Anh cũng biết thao tác tiêu chuẩn nhỉ – đội cứu hộ thả móc treo, nâng máy bay vận tải lên, chúng tôi cứ lắc lư lắc lư sắp bị mang đi như vậy. Ai biết sau khi trải qua sự tàn phá như vậy, cửa cabin đã sớm không chịu nổi mà nứt ra rồi. Đàn Lân Điểu bay vào, muốn mổ chúng tôi ra."

"Chúng nó muốn chuẩn bị thức ăn cho con Lân Điểu sắp nở kia?"

"Anh nói nửa đúng nửa không đúng. Chúng nó đúng là muốn chuẩn bị thức ăn nhưng thứ bên trong quả trứng kia cũng không phải là Lân Điểu."

Đàm Mặc sững sờ ở đó, nếu như không phải là Lân Điểu, thế chỉ có thể là sinh vật Kepler cùng chi với Lân Điểu nhưng lại nguy hiểm hơn nó vài cấp bậc – Li Vẫn.

_________________

Lời của Editor:

Chuyện là biệt danh gốc của Lý Triết Phong là Tiểu Phong Diệp cơ, nhưng mà để thế nghe không hay nên mình dịch thành Lá Phong luôn, Tiểu Bạch thì vẫn là Tiểu Bạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.