Editor: Mều Bư
Vượt rào hay không đối với Lạc Khinh Vân mà nói đã không còn ý nghĩa.
Bởi vì với y, sống theo cách của con người có thể còn khó khăn hơn.
Đôi khi, trái tim con người còn đáng sợ hơn cả những sinh vật Kepler nguy hiểm nhất.
"Vậy tại sao anh lại đến cứu tôi?" Đàm Mặc nghiêng đầu, nhìn về phía Lạc Khinh Vân.
Hắn nhớ đến giọng nói của Lạc Khinh Vân trong thiết bị liên lạc khi mình bị vây hãm trong hang ổ của sâu Minos ── Lạc Khinh Vân có lẽ đã luyện tập cách mỉm cười vô số lần, nhưng y nhất định chưa từng tập cách để khiến thanh âm của mình nghe sao cho chân thật.
Lạc Khinh Vân trước mặt an tĩnh đến mức trống rỗng, tựa như điềm báo về sự huỷ diệt.
Đàm Mặc khống chế hơi thở của mình, hắn làm động tác sờ thắt lưng theo bản năng, đáng tiếc bên hông của hắn không có súng.
"Cậu xem, ngay cả cậu cũng muốn giết tôi." Lạc Khinh Vân dùng câu trần thuật nói.
Đàm Mặc vẫn nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân, bỗng nhiên bật cười, dường như có thứ gì đó đang lưu chuyển trong tiếng cười của hắn.
Hắn ghé sát vào mặt Lạc Khinh Vân, nói: "Đội trưởng Lạc, anh thấy đấy, đến cuối cùng thì anh vẫn là nhân loại."
"Hả?"
"Bởi vì anh đưa ra phán đoán giống như Dương Tuấn ── vì quy tắc giám sát của Tháp Xám, người dung hợp và Inspector vĩnh viễn đứng ở hai phe đối lập. Khi anh thấy tôi muốn cầm súng, anh sẽ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-luon-hoi-toi-de-bai-toi-mang/3361903/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.