Người giúp việc đi ra ngoài kiểm tra một lần nữa trước khi đi ngủ, vừa bước ra bà đã hốt hoảng hét lên rồi vội chạy đến đỡ Âu Diệu Hàm. Mọi người ở bên trong nghe tiếng hét của bà liền đi ra xem thử là có chuyện gì, Phương đại thiếu gia thấy Âu Diệu Hàm ngất xỉu thì lo lắng chạy đến nhưng lại chậm hơn Cố Tư Nhuệ, Cố thiếu gia để cô tựa vào người của mình, kiểm tra thấy cô chỉ bị ngất đi mới an tâm sau đó quay sang hỏi người giúp việc: “Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Diệu Hàm lại ngất xỉu ở đây vậy?”
Người giúp việc lắc đầu: “Tôi cũng không biết là có chuyện gì nữa ạ, tôi ra kiểm tra như mọi khi thì thấy Âu tiểu thư ngất xỉu ở đây.”
Cố Trân Dao xoay qua xoay lại tìm em trai nhỏ của mình, không thấy anh đâu cô cau mày lên tiếng: “Ngạn Thanh đâu rồi? Mới vừa thấy em ấy đứng đây cơ mà.”
Lời nói vừa dứt, Cố tiểu thiếu gia đã xuất hiện, dáng vẻ vô cùng gấp gáp, hoảng loạn: “Không thấy Hoa Hoa đâu cả, cô ấy biến mất rồi.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đồng loạt thốt lên trong sự cả kinh, sao lại đột nhiên biến mất?
Phương Hà Uy vội vàng đi kiểm tra camera, tất cả đều nhìn thấy Phương Châu Hoa bị một ông lão đưa đi, Phương Thiên Bảo nhíu chặt đôi mày lại gần màn hình để nhìn kỹ hơn: “Ông ta là ai vậy? Các người có biết người này không?” Xác nhận bản thân không biết ông lão đó, anh xoay người hỏi mấy người của Cố gia.
Những người ở Cố gia ai nấy đều lắc đầu không biết, trong lúc mọi người bắt đầu hoảng, định chia nhau ra tìm Phương Châu Hoa thì Âu Diệu Hàm tỉnh lại, đôi mắt cô vẫn vô hồn, miệng bắt đầu lẩm bẩm: “Hoa Hoa không bị làm sao cả, cậu ấy sẽ sớm quay trở về thôi.” Câu nói này được lặp đi lặp lại liên tục suốt gần một phút đồng hồ.
Cố Ngạn Thanh lay mạnh người của Âu Diệu Hàm, anh gần như không giữ được bình tĩnh: “Cô đang nói cái gì vậy? Cái gì mà Hoa Hoa không sao, sẽ sớm trở về thôi? Cô biết Hoa Hoa đang ở đâu đúng không?” Thấy Âu Diệu Hàm vẫn như một cái máy cứ phát đi phát lại câu nói ấy, Cố tiểu thiếu gia sắp phát điên rồi, anh không còn kiên nhẫn được nữa quát thẳng vào mặt của Âu tiểu thư: “Âu Diệu Hàm!”
Âu tiểu thư bỗng giật nảy người lên một cái, đôi mắt đã trở lại bình thường không còn như người vô hồn nữa, cô ngơ ngác nhìn mọi người, đầu óc trống rỗng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại vây quanh con thế?”
Cố Tư Nhuệ vỗ vỗ lên người của Cố Ngạn Thanh bảo em trai bình tĩnh lại một chút, anh từ tốn, dịu dàng hỏi cô: “Diệu Hàm! Châu Hoa bị người ta bắt đi rồi, em có nhớ lúc nãy đã xảy ra chuyện gì không?”
“Em không nhớ rõ, em chỉ nhớ lúc đó em và Hoa Hoa như bị ai đó điều khiển cơ thể vậy, hai đứa em đi thẳng một mạch ra cổng sau đó thì em không còn nhớ gì nữa.” Âu Diệu Hàm khẽ lắc đầu trả lời, trong lòng lo lắng, nóng như lửa đốt: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải mau tìm cách cứu Hoa Hoa lỡ Dương Hoài Châu làm hại đến cậu ấy thì nguy.”
Tất cả mọi người bắt đầu nháo nhào, cuống cuồng vì chuyện của Phương Châu Hoa, duy chỉ có Cố Ngạn Thanh là bình tĩnh đến lạ thường, khi nãy anh đã phóng to sau đó chụp ảnh ông lão kỳ lạ đó gửi cho Hàn Gia Tường, tính thời gian có lẽ cậu cùng Phương Trường Châu và Cố Trạch Thu sắp đáp máy bay xuống nước B.H rồi, đến khi đó anh sẽ có câu trả lời xem ông lão đó có phải là người của Dương Hoài Châu hay không.
Điều Cố Ngạn Thanh càng cảm thấy kỳ lạ hơn đó chính là chiếc nhẫn của anh không có cảm ứng gì về việc Phương Châu Hoa gặp nguy hiểm cả, một chút phản ứng cũng không có. Hiện tại, mẹ của cô bị tiêu hao sức mạnh nên cần phải nghỉ ngơi thì không nói, nhưng chiếc nhẫn của anh không có bị gì cả sao lại không có phản ứng khi cô gặp nguy hiểm? Anh dám chắc chắn chiếc nhẫn của mình không có vấn đề gì hết.
Cố tiểu thiếu gia nghi ngờ ông lão đó không phải là người của Dương Hoài Châu, chiếc nhẫn không có phản ứng gì tức cô vẫn an toàn, không gặp nguy hiểm gì. Theo hiểu biết của anh về Dương Hoài Châu một khi hắn đã bắt được người mình muốn thì sẽ không có chuyện để yên cho người đó đến tận bây giờ, huống hồ chi Hoa Hoa của anh lại là người hắn ước ao có được bấy lâu nay.
Càng nghĩ Cố Ngạn Thanh càng cảm thấy đau đầu, anh chưa bao giờ mong Hàn Gia Tường liên lạc lại cho mình đến như vậy.
Mọi người ở Phương gia loạn cào cào hết cả lên vì Phương Châu Hoa, ở một nơi khác người khiến cho mọi người lo sốt vó đang nằm ngủ trên một chiếc giường rộng lớn, êm ái.
Phương Châu Hoa khẽ cựa mình tỉnh giấc, cô đảo mắt nhìn khắp căn phòng phát hiện đây không phải là phòng mình mới chợt nhớ mình bị bắt cóc. Phương tiểu thư ngồi bật dậy ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng nhưng khi vừa mở cửa đập vào mắt cô chính là ông lão quỷ dị đã bắt mình, cô hoảng sợ vội lùi về phía sau, miệng lắp bắp hỏi: “Ông, ông, ông là ai? Sao ông lại bắt tôi? Ông là người của Dương Hoài Châu?”
Ông lão chỉ mỉm cười chấp hai tay phía sau từ từ tiến đến gần Phương Châu Hoa, cô sợ hãi nuốt nước bọt càng lùi về sau, lùi mãi cho đến khi cô va trúng chiếc giường sau đó ngã xuống.
Phương tiểu thư sợ xanh cả mặt mày, cô hoảng loạn, run rẩy chỉ tay về phía ông lão: “Ông, ông đừng qua đây, tôi nói cho ông biết tôi lợi hại lắm đấy, ông mà động đến tôi thì chết chắc luôn đó, hơn nữa tôi mà có chuyện gì gia đình tôi sẽ không tha cho ông, còn có cả Cố gia, Âu gia nữa.” Vì để bảo toàn tính mạng, ai có sức uy hiếp cô đều mang ra hết, ông ta sợ ai thì sợ, không sợ thì người chết là cô.
Ông lão bật cười, đứng trước mặt của Phương Châu Hoa chậm rãi cất tiếng: “Không cần phải hù dọa tôi, tôi biết rõ cô được ai bảo vệ mà, Đường Diệp, Hàn Gia Tường, Cố Ngạn Thanh và cả Phương gia nữa, cô yên tâm tôi không làm hại đến cô đâu, tôi đưa cô đến đây chỉ muốn nói cho cô biết sự thật mà thôi. Phải rồi, trước khi cho cô biết sự thật tôi muốn nói cho cô biết hiện tại tôi không phải là người của Dương Hoài Châu, lúc trước thì phải nhưng giờ thì không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]