Buổi tối, Phương Thiên Bảo từ trên phòng đi xuống thì nhìn thấy Âu Diệu Hàm cùng Cố Tư Nhuệ từ ngoài đi vào, trên tay còn cầm hai ba túi đồ ăn vặt, đôi mày của anh hơi nhíu lại khi thấy hai người cười đùa vui vẻ, trong lòng anh không hiểu sao lại khó chịu, bực tức, Phương Thiên Bảo đứng trước mặt Cố Tư Nhuệ và Âu Diệu Hàm, nghiêm mặt nói: “Đã muộn như vậy rồi, bên ngoài lại có nguy hiểm đang rình rập hai người không những không sợ, không đề phòng mà còn đi mua đồ ăn vặt sao?”
“Đề phòng cảnh giác thì đề phòng cảnh giác thôi, còn sợ thì sợ cái gì? Cửa hàng tiện lợi ở gần đây đi mua một chút đồ thì có làm sao? Hơn nữa có phải ở tù đâu mà không được đi đâu, tôi và Diệu Hàm đi chung với nhau chứ có đi một mình đâu, anh cáu gắt làm gì?” Cố Tư Nhuệ nhíu chặt mày đáp lại với giọng điệu có chút tức giận, bây giờ đến cả anh cũng bắt đầu nổi cáu với tên đại thiếu gia này rồi.
“Tôi không có cáu gắt, tôi luôn xem Diệu Hàm là em gái của mình, an nguy của em ấy tôi phải để tâm đến chứ.” Phương đại thiếu gia ngay tức khắc phản bác lại.
Miệng thì bảo không cáu gắt, khó chịu nhưng biểu cảm trên gương mặt của anh đã bán đứng anh hết rồi. Âu Diệu Hàm đã nghe cái câu xem như em gái đến phát chán, lúc trước cô luôn bám lấy anh thì anh tránh như tránh tà, bây giờ cô từ bỏ tình cảm của mình thì Phương Thiên Bảo cứ hay kiếm chuyện với cô là sao vậy? Âu tiểu thư bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khó chịu: “Thật ngại quá, trong gia đình em là con một chưa từng có anh trai, sau này mong anh đừng có hở ra là nói xem em như em gái.”
Gương mặt của Phương Thiên Bảo trở nên cứng đờ, anh không thể tin được Âu Diệu Hàm lại nói mấy lời như vậy với mình. Cố Tư Nhuệ nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô hạ hỏa: “Em mặc kệ anh ta đi, chúng ta mang đồ ăn lên chia cho mọi người.”
Âu tiểu thư khẽ gật đầu cùng Cố Tư Nhuệ đi lướt qua Phương Thiên Bảo, chưa đi được mấy bước cánh tay của cô đã bị Phương đại thiếu gia nắm lấy kéo giật lại: “Anh thật sự không hiểu rốt cuộc Cố gia có gì mà lại có thể khiến cho em và Hoa Hoa yêu thích đến như vậy? Em nên nhớ em là con người, việc một con người yêu ma cà rồng là một việc nguy hiểm đến cỡ nào chắc em cũng biết rồi đó. Anh và gia đình anh không phản đối chuyện của Hoa Hoa là vì em ấy có thím út bảo vệ còn có cả Hàn Gia Tường, nhưng em thì khác…”
Phương Thiên Bảo còn chưa nói hết câu đã bị Cố Tư Nhuệ ngắt ngang: “Khác chỗ nào? Châu Hoa có các người bảo vệ thì Diệu Hàm cũng có tôi và chú của em ấy bảo vệ, tôi thấy việc một con người yêu ma cà rồng chả có gì gọi là nguy hiểm cả. Tại đây tôi cũng trả lời cho anh biết lý do tại vì sao Diệu Hàm và Châu Hoa lại yêu thích người của Cố gia chúng tôi, đó là bởi vì Cố gia chúng tôi một khi đã yêu ai rồi thì sẽ nhận định cả đời này là người đó, còn bình thường thì sẽ luôn giữ khoảng cách không cho bất cứ ai có bất kỳ suy nghĩ sâu xa nào.”
Cố Tư Nhuệ đút hai tay vào túi quần, chầm chậm tiến đến đứng trước mặt Phương Thiên Bảo tiếp tục nói: “Tôi và gia đình của tôi sẽ không giống như ai đó đã không thích người ta rồi mà cứ hay làm ra mấy hành động, cử chỉ khiến người ta hiểu lầm, gây thương nhớ. Bất cứ cô gái nào cũng mong mình là người đặc biệt với người mình thích, sẽ không có ai muốn người mình thích đối xử với mình giống như những cô gái khác, con người chứ đâu phải là máy điều hòa di động.”
“Cậu…” Phương Thiên Bảo bị Cố Tư Nhuệ nói cho nghẹn họng.
Âu Diệu Hàm sợ hai người các anh đứng nói một hồi nữa sẽ đánh nhau bèn kéo tay của Cố Tư Nhuệ: “Chúng ta mau đi lên lầu tìm Hoa Hoa và mọi người đi.”
Cố thiếu gia khẽ gật đầu, trước khi rời đi anh ghé sát tai của Phương đại thiếu gia thì thầm: “Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, tôi khuyên anh hãy từ bỏ đi, chính anh là người không cần, vứt đi tình cảm đó thì đừng mong tìm lại được. Bây giờ Diệu Hàm là của tôi!”
Dứt lời, Cố Tư Nhuệ cùng Âu Diệu Hàm đi lên trên lầu, Phương Thiên Bảo đứng chết trân ở đấy, hai bàn tay của anh siết chặt lại thành nắm đấm, mặc dù hiện tại anh không biết tình cảm của mình đối với cô là như thế nào nhưng anh tuyệt đối sẽ không để Cố Tư Nhuệ và cô ở bên nhau.
Âu Diệu Hàm tò mò muốn biết Cố Tư Nhuệ đã nói gì với Phương Thiên Bảo nhưng hỏi mãi anh vẫn không chịu nói, cô bĩu môi giận dỗi không đi cùng anh nữa. Ngồi ở trong phòng của Phương Châu Hoa, Âu tiểu thư kể cho bạn mình nghe chuyện vừa nãy, kể xong cô liền hỏi: “Cậu có tò mò Cố Tư Nhuệ đã nói gì không? Hay là cậu đi hỏi thử anh cả của cậu xem.”
Phương Châu Hoa khẽ lắc đầu: “Tớ nghĩ là không cần hỏi đâu, chắc chắn là anh Tư Nhuệ cảnh cáo anh cả tớ rồi, anh ấy thích cậu mà cậu lại từng thích anh tớ nên bây giờ anh ấy không có thiện cảm, thấy anh tớ quan tâm cậu nên ghen, muốn anh tớ cách xa cậu ra thôi.”
Âu Diệu Hàm gật gù có lẽ giống như những gì bạn thân cô nói rồi, cô cầm một túi bánh lên chuẩn bị xé ra ăn thì bỗng cô nghe thấy giọng của ai đó, cô ngẩng đầu lên nhíu mày hỏi: “Hoa Hoa! Cậu có nghe thấy gì không?”
Phương Châu Hoa gật gật đầu, cô cũng nghe thấy giọng nói òm òm của ai đó hình như là giọng của một ông lão. Hai người các cô đứng dậy tiến về phía cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm ra xem thử, cả hai rùng mình khi thấy phía dưới có một ông lão đang vẫy vẫy tay với mình.
Phương Châu Hoa cùng Âu Diệu Hàm vội đóng rèm cửa lại muốn chạy đi nói với mọi người nhưng cả cơ thể đột nhiên cứng đờ, giống như có ai điều khiển cơ thể hai người các cô tự động rời khỏi phòng sau đó đi thẳng một mạch ra cổng gặp ông lão ấy.
Ông lão với đôi mắt màu đỏ như máu, ông tiến đến xoa xoa đầu của Âu Diệu Hàm: “Khi có người hỏi cô cứ nói Phương Châu Hoa sẽ không sao đâu, sẽ sớm quay trở về thôi.”
Âu Diệu Hàm như người vô hồn đầu gật gù, miệng liên tục lặp lại lời của ông ta nói sau đó ngất lịm đi, Phương Châu Hoa cũng ngất ngay sau đó.
Ông lão kỳ lạ để Âu Diệu Hàm tựa người vào cổng sau đó cõng Phương Châu Hoa đi mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]