Quá mười giờ đêm, cả ba bắt đầu về phòng ngủ. Thế nhưng lúc Tâm Dao rẽ về phòng mình, mẹ Dịch chợt hỏi: “Hai đứa không ngủ chung phòng à?”
Cả người cô cứng lại, bàn tay dừng lại ở tay nắm cửa. Chết rồi, cô phải trả lời như thế nào đây? Có lí do nào để một cặp vợ chồng hạnh phúc ngủ riêng phòng không nhỉ?
“Con…” Tâm Dao đảo mắt muốn tìm một lí do. Bỗng, Dịch Thành lên tiếng thay cô: “Cô ấy chỉ sang đó lấy đồ mà thôi. Phải không?”
Tâm Dao gượng cười gật gật đầu. Mẹ Dịch vẫn có vẻ nghi ngờ, bà đứng ở cửa như đang chờ đợi. Hết cách, Tâm Dao đành vào phòng lấy điện thoại rồi chậm chạp đi vào phòng Dịch Thành. Lúc cô đã bước vào trong, mẹ Dịch mới hài lòng mỉm cười rồi đóng cửa phòng lại.
Tâm Dao nhìn một lượt qua khắp phòng, căn phòng mang hơi thở lạnh nhạt và âm trầm hệt như chủ nhân của nó. Trước đây, không ít lần nguyên chủ vào phòng Dịch Thành để giúp hắn dọn dẹp, nhưng cô thì khác. Kể từ khi xuyên tới đây, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào phòng hắn.
“Chờ… chờ một lát mẹ ngủ thì tôi sẽ về phòng.” Tâm Dao thỏ thẻ. Cô cũng không muốn ngủ chung phòng với hắn đâu! Tuy cô biết chắc hắn sẽ không làm gì cô, nhưng bản thân cô lại cảm thấy vô cùng bài xích chuyện này.
“Cô nghĩ mẹ dễ qua mặt thế à?” Dịch Thành đáp. Mẹ Dịch đã có tuổi, tuy bình thường được bồi bổ tốt nhưng bà vẫn mắc một số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-muon-ly-hon/2558485/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.