Tuy rằng Lục Cẩn Trạch nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng Giang Kỳ biết hắn đánh giá rất khách quan, giúp cậu có không ít linh cảm, video bánh tôm cuối cùng cũng xong, Giang Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Nồi canh còn đang nấu, cả phòng đều là mùi thơm của canh.
Dì Trương đã xin Lục Cẩn Trạch nghỉ buổi chiều vì nhà trẻ của con mình có việc, nấu cơm trưa xong thì liền cởi tạp dề đi về.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của Lục Cẩn Trạch, thừa lúc dì Trương không ở đây, Giang Kỳ lén lấy ra sa tế cua (*) lúc sáng mình bí mật làm.
(*) Raw: 秃黄油蟹酱
"Anh mau ăn thử đi" Cậu nói với Lục Cẩn Trạch, "Đây là món sở trường của tôi đó."
Sáng sớm cua ở chợ rất tươi ngon, Giang Kỳ không nhịn được chọn vài con to mua về.
"Dạ dày của anh không khỏe nên tôi có bỏ thêm gừng băm, cả giấm balsamic nữa, ăn với cơm là đúng bài luôn!"
Giang Kỳ múc một muỗng đầy sa tế rưới lên bát cơm của Lục Cẩn Trạch: "Anh nếm thử đi, thế nào?"
Dưới ánh mắt chờ mong của Giang Kỳ, Lục Cẩn Trạch múc một muỗng cơm cho vào miệng.
Hắn ăn cơm vừa ung dung lại vừa ưu nhã, nhưng kỳ diệu lại là tốc độ không quá chậm, quả thực là lễ nghi dùng bữa rất tốt.
Hắn cụp mắt ăn một chút rồi gật đầu, lấy khăn giấy lau miệng, nuốt cơm trong miệng xong mới nghiêm túc bình luận khách quan: "Ngon lắm."
Giang Kỳ nở nụ cười, lại nghe được tiếng lòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-giong-nhu-toi-nghi/2095526/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.