Giang Kỳ vừa bận rộn nấu mì trong bếp, vừa cao giọng hỏi Lục Cẩn Trạch: "Anh thích nhiều mì hay nhiều nước? Anh muốn ăn hành không?"
Lục Cẩn Trạch trả lời không ăn.
Hắn cũng không biết nên thêm mì hay thêm nước, cái nào cũng được.
Hắn đã ăn ở công ty từ trước rồi, lần trước bệnh dạ dày phát tác làm hắn không thể không đề phòng.
Lục Cẩn Trạch là người rất nghiêm khắc và cẩn thận trong công việc, nếu để trợ lý tăng ca với mình thì hắn không cho phép lúc đó xuất hiện tình huống vì đau dạ dày mà không thể xử lý công việc, nếu có thì đó là lỗi của cấp trên là hắn.
Cho nên thà rằng hắn để trợ lý đi mua một cơm hộp để lấp bụng còn hơn.
Nhưng mà vì Giang Kỳ nấu cơm tối quá thơm, hai ngày này không biết cậu hầm cái gì mà hương thơm của canh vẫn luôn tràn ngập biệt thự, làm Lục Cẩn Trạch rất muốn nếm thử.
Đương nhiên, thật ra hắn chỉ muốn nếm thử tay nghề của Giang Kỳ nhiều hơn mà thôi.
Theo ý kiến của hắn, không ai nấu ăn ngon bằng Giang Kỳ, vì cậu là người đặc biệt nhất.
"Tới đây!"
Giang Kỳ bưng khay đi ra từ phòng bếp, hai chén mì còn đang bốc hơi, Giang Kỳ nói: "Tôi bỏ thêm nước cho anh, hôm nay nước dùng mới là ngon nhất, chén này không bỏ hành là của anh, để không phá hủy đi hương vị nguyên bản của nước canh, anh ngồi đi, để tôi bưng... qua cho."
Một đôi tay cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-giong-nhu-toi-nghi/2095527/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.