Giang Kỳ hơi giật mình.
Sao Lục Cẩn Trạch lại đến đây?
Lục Cẩn Trạch cao hơn cậu nửa cái đầu, khi hai người đứng cạnh nhau thì Giang Kỳ phải ngửa đầu mới nhìn thấy được hắn.
Hắn đến quá đột ngột làm cậu quên luôn chuyện Lưu Kỳ.
“Lần này là tôi đi ngang qua thật.” Biểu tình của Lục Cẩn Trạch vẫn đứng đắn không chút xê dịch, “Gần làng đại học có dự án của Lục thị mới khởi công, tôi vừa đi thị sát ở đấy xong.”
Đúng là Giang Kỳ đã nghe nói là gần làng đại học có hạng mục của Lục thị, lần này cậu không nghi ngờ gì, đang định nói với hắn rằng mọi chuyện đã xong, có thể về rồi, lại đột nhiên nghe được tiếng lòng của hắn: [Tại sao em ấy lại không mặc đồ cử nhân?]
Giọng điệu còn có vẻ thất vọng lắm.
Giang Kỳ có hơi dở khóc dở cười.
Bây giờ cậu không chỉ nghe được nội tâm của Lục Cẩn Trạch, mà còn nghe được cả giọng điệu luôn cơ?
Giang Kỳ bèn giải thích: “Tôi chụp hình tốt nghiệp xong rồi, đã có thể đi được.”
Lục Cẩn Trạch gật đầu, gương mặt vẫn không có biểu cảm.
[Tới chậm mất rồi.]
Giang Kỳ lại nghe hắn nói trong lòng.
Giang Kỳ: “…”
Bị hắn cắt ngang như vậy, cậu đã hoàn toàn quên đi chuyện của Lưu Kỳ. Dù sao cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn, so đo với mấy cô gái thì lại mất mặt quá.
Đến khi Lục Cẩn Trạch quay người rời đi, Giang Kỳ mới bước sau hắn ra khỏi trường.
“Anh đi vào kiểu gì thế?” Giang Kỳ bỗng nhớ tới một vẫn đề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-khong-giong-nhu-toi-nghi/526317/chuong-10.html