Khi Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường đến, bà ngoại anh vẫn chưa nghỉ ngơi, đang ngồi ở sảnh nói chuyện với vú Chu.
Thật ra Nghê Bảo Gia có hơi căng thẳng, nhưng dường như Chu Văn Đường không có cảm giác gì lớn lắm, anh giới thiệu cô với bà ngoại như không có chuyện gì xảy ra, giới thiệu tên cô là Nghê Bảo Gia, cô là sinh viên Đại học Bắc Kinh.
Dù ít dù nhiều gì Nghê Bảo Gia cũng có phần khép nép, cô khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Chu Văn Đường lại làm như cái gì cũng không rõ, anh nghiêng người nhìn cô: “Sao em không chào bà?”
Nghê Bảo Gia lén nhìn anh một cái rồi thấp giọng nói: “Em gọi như nào ạ?”
“Không phải cứ gọi giống như anh gọi là được rồi sao?” Anh trả lời kiểu cà lơ phất phơ.
Nghê Bảo Gia phớt lờ anh, sau đó bà cụ Hạ lên tiếng, đầu tiên khen tên của cô rất hay, sau đó hỏi cô có đói không, có muốn vú Chu làm chút đồ ăn nhẹ cho họ không.
Chu Văn Đường cười nói: “Bọn cháu vừa ăn no rồi về nhà, bà đừng mất công sức làm gì, cơ bản là con gái bây giờ không ăn đồ ăn khuya vì sợ béo.”
Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh nói sai à?” Anh nói nói cười cười, tự nhiên đưa tay chạm vào mặt cô: “Không phải buổi tối em không ăn vặt sao?”
Ở trước mặt bà ngoại mình, anh không duyên không cớ làm ra một cử chỉ trìu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-diu-dang-hon-gio-dem/3588402/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.