Mấy lời tán tỉnh này càng nghe càng giống như sở khanh lừa gạt, Tuệ Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng, khoanh hai tay trước ngực, đảo nhẹ tròng mắt đi chỗ khác, cười xùy một tiếng:
- Lấy tiền của chú lại phải đổi bằng điều kiện chứ gì? Chú đừng hòng dụ dỗ được cháu.
Cô bắt chước giọng điệu bông đùa của bạn học, bĩu môi đánh giá thêm:
- Tâm hồn của chú tối đen như nước trong ống cống vậy!
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt đẹp trai kia liền biến sắc. Doãn Tư Nghị cau mày, tỏ ra mất kiên nhẫn với cô.
- Ai dạy em mấy câu bốc mùi như thế hả? Được thôi, nếu em đã không cần thì thôi vậy, em về nhà xin tiền của mẹ đi.
Tư Nghị thu tay về bỏ ví vào túi, anh đạp chân ghế ngồi lại vào bàn làm việc không thèm nói chuyện với cô nữa. Tuệ Ngọc ngây ra một lúc, người đàn ông này đã biến thái lưu manh còn ích kỷ hẹp hòi, ai mà lấy phải anh về làm chồng đúng là xui xẻo!
Cô trề môi “hứ” khẽ một tiếng rồi cũng vùi đầu vào đống tài liệu, nhưng được một lúc lại ngẩng mặt lên sầu não về chuyện tối nay. Lỡ mời mọi người ăn tiệc rồi, chẳng lẽ bây giờ lại thông báo hủy vì không đủ tiền? Như thế thì mất mặt quá! Xin tiền mẹ thì được rồi nhưng nếu biết cô đi cùng với “ông chú” thì nhất định sẽ bị mẹ ngăn cản. Phải làm sao bây giờ đây?
Tuệ Ngọc len lén liếc nhìn người bên cạnh, trông thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2701265/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.