Bà cô lúc nãy còn làm mai mối hăng say, nghe Doãn Tư Nghị giới thiệu xong thì nhoẻn miệng cười cười chuyển sang chúc phúc:
- Xứng đôi lắm đấy nhé! Chồng làm cảnh sát, vợ làm bác sĩ, còn gì bằng nữa.
Xung quanh có thêm vài tiếng cười khúc khích chúc mừng, Tuệ Ngọc ngượng ngùng bấu vào hông của Doãn Tư Nghị, đè thấp giọng:
- Chú đang nói lung tung cái gì vậy?
- Anh đâu có nói sai. Về thôi, anh báo với trưởng khoa rồi.
Tư Nghị nhẹ cúi đầu chào mọi người rồi ôm eo cô đi ra ngoài. Khuất khỏi cánh cửa phòng bệnh, Tuệ Ngọc còn nghe các cô chú lớn tuổi bàn tán về mình và anh chàng tuấn tú mặc cảnh phục oai nghiêm.
Họ cứ nghĩ ai mặc cảnh phục cũng là cầm súng đi bắt cướp, nhưng nếu họ biết công việc của anh và cô đang làm chắc có lẽ những lời chúc phúc kia sẽ được thay thế bằng sự dè chừng và e ngại. Cảnh sát hay bác sĩ y khoa đều cố hết sức để cứu giúp người sống, riêng cái nghề pháp y lại cầm dao mổ xẻ từng ngóc ngách trên thi hài của người chết, đừng nói là mai mối chọn dâu hay kén rể, cả tiếp xúc gần có khi họ còn chẳng dám nhìn lâu.
Cô tự nghĩ tự cười, đôi mắt cong cong nhìn sang người bên cạnh, vừa đúng lúc anh cũng nghiêng đầu nhìn qua, cô giật mình vội đảo mắt lảng tránh.
- Chú… chú tới đây làm gì vậy? Vẫn chưa tới giờ về mà?
Doãn Tư Nghị sánh bước bên cô, hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2701266/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.