Biết là bản thân bị chèn ép mà gò má Tuệ Ngọc vẫn đỏ bừng bừng e thẹn. Người đàn ông này không đao to búa lớn, cũng không ẩn ý sâu xa, anh thích gì nói đó, muốn gì làm đó, có đôi khi khiến cô ấm ức không thể nói nên lời, và cũng là con người này luôn dồn hết lòng mình chỉ để chiều chuộng riêng cô.
Ngấp nghé cái tuổi hai mươi hai không phải cô chưa từng nghe qua mấy lời tỏ tình trêu ghẹo, có những chàng trai trẻ bằng tuổi cô, hay lớn hơn cô còn chưa kịp nhớ rõ mặt nhau đã buông lời ghẹo bướm trêu hoa hẹn thề đủ kiểu. Và đúng như lời anh nói, “chẳng có một người nào đáng tin tưởng hơn anh” cả.
Bác sĩ Doãn chưa bao giờ thề thốt với cô sau này sẽ thế nào, chưa từng nói ngày mai phải làm sao, không hứa hẹn trăm năm vẫn tay đan tay hay tình trao cho cô càng thêm sâu đậm. Cái anh làm chỉ là lo cho cô từng bữa ăn đến giấc ngủ, dạy cô đủ điều và tùy ý cho cô dựa dẫm bất cứ khi nào cần, khiến cô càng thêm lún sâu vào vũng lầy và không thể sống mà thiếu vắng anh.
Đây… có phải là tình yêu hay chưa? Chẳng biết nữa…
Tuệ Ngọc thả tay ra khỏi cổ Tư Nghị, thu lại sắc mặt đăm chiêu của mình, xoè tay ra trước mặt anh.
- Cháu làm xong nhiệm vụ rồi, cho cháu mượn đi.
- Đã gọi một tiếng anh là không được đổi, em qua cầu rút ván thế này anh lại lỗ nặng rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-day-toi-cach-cam-dao-mo/2701263/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.