Ngự Phong đầy phẫn nộ quát thẳng mặt Bảo Phát:
- Sao cậu dám làm như vậy với tôi?
- Oái, cậu nói gì vậy? Sao tự dựng lại...
- Đừng tỏ vẻ như cậu không biết gì, cậu nghĩ ăn mặc như thế là qua được camera? Qua được cả tôi?
Bảo Phát giật mình, anh mở to mắt đầy sửng sốt, anh run rẩy nói nhỏ:
- Sao có thể? Rõ ràng...rõ ràng anh ta nói sẽ làm nhiễu nó cơ mà?
- Cậu đang lẩm bẩm gì vậy hả?
Bảo Phát ngước lên nhìn Ngự Phong đang giận dữ nhìn mình, cậu đưa chân sang, thành tư thế quỳ 2 chân. Có lẽ cậu biết không thể giấu thêm điều gì nên khuôn mặt đầy tội lỗi mà nhìn anh, ấp úng nói:
- Ngự Phong à, tớ...tớ thật sự xin lỗi cậu. T-Tớ không còn cách nào khác. Hắn...hắn đe dọa tớ...là hắn...
- Cậu đang nói ai vậy? Hắn? (Ngự Phong túm lấy cổ áo Bảo Phát mà hỏi)
- Hắn...hắn nhắm đến cậu...hăn muốn cậu phải thân bại danh liệt đó.
- Là ai? Nói mau!
Ngự Phong vẫn dùng ánh mắt giận dữ đó mà nhìn khiến cậu đầy sợ hãi, rơi nước mắt mà run rẩy kể:
- Ban đầu...hắn đứng trước cửa nhà tớ, dù đã bịt kín hết từ đầu tới chân... nhưng nhờ giọng nói nên tớ vẫn có thể nhận ra... đó ... đó là trưởng phòng cũ của chúng ta.- Là ông ta?!
Đúng vậy, hắn đứng đó, có vẻ là đợi tớ đi làm về, lúc tớ chuẩn cửa...hắn nói hắn biết tình cảnh của tớ và Liễu Vân (
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-chua-tung-yeu-toi-/3614537/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.