Ngày hôm sau, vừa mở cửa định đi học thì tôi đã thấy cậu đứng trước cửa nhà, có vẻ như đang tần ngần không biết có nên nhấn chuông hay không.
“ Changmin… sao cậu lạI ở đây?”
“ Uhm… anh… có thể cùng tôi đến một nơi… được không?” Cậu ấp úng.
Tôi nhìn cậu trong vài giây rồI mỉm cườI gật đầu. Từ ánh mắt cậu, tôi hiểu rằng cậu đang rất cần tôi.
Chúng tôi đi cùng nhau trên con đường dài. Cậu không nói gì từ lúc rờI khỏI nhà, chỉ chăm chú bước đi và mắt thì luôn nhìn thẳng phía trước.
“ Cậu muốn đi đâu?” Tôi lên tiếng khi chúng tôi đứng đợI xe buýt.
“ Đến chỗ của Jaejoong.” Giọng cậu nhẹ như gió.
Tôi im lặng không nói thêm gì nữa…
Những ngày cuốI mùa thu, gió bắt đầu se lạnh…
Những chiếc lá đã ngừng rơi, chỉ còn lạI những cành cây trơ trụI, buồn tẻ…
NgồI trên xe, cậu không nhìn ra cửa sổ và tựa đầu ra sau ghế, đôi mắt nhắm hờ mông lung. Tôi cảm nhận được bàn tay cậu đang run…
Một chút chần chừ, nhưng tôi vẫn đưa tay nắm lấy tay cậu. Giật mình, cậu mở mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
“ Cậu… đang lạnh… phảI không?” Tôi cườI thật nhẹ.
Cậu không nói gì, khẽ gật đầu và bàn tay khẽ siết chặt lạI trong bàn tay tôi.
Đầu mùa hè, ngườI cậu yêu nhất biến mất khỏI cuộc đờI cậu như thể anh ấy chưa từng tồn tại. CuốI mùa thu, vượt qua tất cả, cậu đến nơi của anh ấy để tìm lạI chính mình ngày xưa…
Nghĩa trang luôn mang một màu xám ảm đạm, nhưng hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/angel-lover/144727/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.