Liễu Hạ vào thu dưới ánh nhìn của tôi là các toà nhà dạy học xen giữa những hàng cây. Tán cây vàng ươm vươn mình lên bầu trời trong trẻo, con đường phủ đầy lá.
Ngày đầu ở địa học rất suông sẻ.
Bạn cùng phòng kí túc xá của tôi hòa đồng lắm. Mooyj người là dân bản địa, một người là dân nước ngoài và còn một người nữa- giống tôi, ở quê lên.
Giống như bao người khác, tôi đang tận hưởng cuộc sống sinh viên của mình. Một lần nữa.
“Bạn ơi?”
Cô gái trước mặt tôi quay lại.
“Sách của bạn.” Tôi đưa cuốn sách cho cậu ấy. Người này nhìn có chút quen mắt lắm.
“Cảm ơn.” Cô gái nhận lấy, cảm ơn tôi rồi nhẹ nhàng rời đi.
Đến khi người đi mất rồi, tôi vẫn chưa nhớ ra được cô ấy là ai.
“Ể, đó không phải là…” Tôi như bấn loạn đứng tại chỗ.
“Ây người cần gặp, gặp rồi không nhớ mà người không cần gặp thì cứ nhớ hoài.”
Tôi tiếc nuối ôm đầu ngồi xuống ghế đá. Xem ra lần đầu gặp gỡ với Thương Ảnh qua loa quá rồi.
Để tôi nói sơ về cái người tên Thương Ảnh. Dùng hết tất cả những vốn từ hoa mĩ nhất thì chính là đẹp, sang, giàu và giỏi.
Năm 24 tuổi đã trở thành địa cổ đông của hãng mĩ phẩm nổi tiếng. Năm 25 tuổi nhận bằng thạc sĩ loại giỏi. Năm 26 tuổi thành lập công ty thời trang riêng với thương hiệu Le Petri. Sau khi thành lập xong công ty, cô ấy kết hôn với một doanh nhân người nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-ngang-qua-bau-troi/2693334/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.