Triệu Khải đến nhà tôi vào ngày hôm sau. Tôi nói anh ấy rằng có thể để đến đầu tuần sau cũng được, nhưng anh ấy nhất quyết không chịu.
Chúng tôi ngồi đối diện với mẹ, không khí như kiểu đang ra mắt gia đình. Thật hài hước!
Tôi chưa bao giờ thấy Triệu Khải nói nhiều như thế. Anh ấy như dùng hết cả những kiến thức y học cốt lõi nhất để nói với mẹ tôi. Bà rất chú tâm lắng nghe, dường như cũng đang dần bị thuyết phục.
“Ra nước ngoài cần tiền.” Mẹ tôi nói.
Không để tôi lên tiếng, Triệu Khải lập tức nói.
“Dì không cần lo. Tiền con sẽ chi trả.”
Đây vốn không phải là thỏa thuận trước đó của chúng tôi. Tôi tròn xoe mắt, quay sang nhìn anh ấy. Mẹ tôi cũng vậy.
“Việc điều trị bệnh cho Tiểu Châu con sẽ nhờ đến chuyên gia con quen biết, sẽ không tốn kém nhiều. Việc duy nhất mà con muốn chính là dì có thể đi theo em ấy.”
Anh ấy thật sự rất có thiên phú trong việc thuyết phục người khác. Cuối buổi gặp mặt, mẹ tôi gửi cho Triệu Khải một ít cam rồi dặn tôi đưa anh ấy tới cổng tiểu khu.
“Sao anh lại nói như vậy với mẹ em.” Tôi vừa đi vừa hỏi.
“Nói gì?”
“Việc anh sẽ chi trả toàn bộ số tiền cho chuyến sang Mỹ đấy.”
“Đó là việc anh nên làm.”
Tôi thắc mắc ý trong câu nói của anh ấy là gì.
“Gia đình anh đã nợ em rất nhiều.”
“Nếu năm đó nhà bác không bỏ em thì thật tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-ngang-qua-bau-troi/2693336/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.