Sáng hôm sau, tôi dụi mắt ngồi dậy từ sofa trong phòng. Nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, tiếng máy may chạy vang khắp bốn phía.
Đã 6 giờ sáng.
Tôi mệt lả người đi từ bước về phía bàn. Từ mảnh vải đã được cắt, sắp xếp ngay ngắn.
Cốc cốc.
“Diệp Ninh.”
Thương Ảnh mặt tươi tắn mở cửa đi vào. Cô nàng thấy sắc mặt tôi không tốt liền hỏi.
“Cậu sao vậy? Ngủ không ngon à?” Thương Ảnh nhìn vào đôi quầng thâm trên mặt tôi.
Tôi lại dụi mắt than thở.
“Tớ thức khuya quá ngủ không đủ giấc ấy mà.”
Quả thật đúng là tôi thức khuya quá.
Tôi xuống đến sảnh của hội trường, lúc này chỉ có vài người đang uống cafe buổi sáng.
“Diệp Ninh.” Tiếng gọi làm tôi quay ngoắc lại phía sau.
“Từ Ngôn? Sao cậu ở đây?” Tôi tiến đến hỏi.
“Đến xem thành quả thiết kế.” Cậu ấy cười nói.
Chết. Tôi hứa mà tôi chả nhớ nữa.
“Thương Ảnh?” Từ Ngôn nhìn đằng sau lưng tôi.
Thương Ảnh giơ tay chào, không nói gì cả.
“Cậu cũng đến thi?”
Thương Ảnh gật đầu nhẹ, xong lại lắc đầu rồi lại gật.
Tôi nhìn dáng vẻ bị luống cuống khi bị bắt quả tang của cậu ấy không nhìn được mà cười.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn sáng.
“Hai cậu biết nhau à?” Trong lúc chờ đồ ăn, tôi lên tiếng hỏi.
“Bọn tớ cùng khoa.” Từ Ngôn lấy đũa và thìa đưa cho tôi và Thương Ảnh.
Quên mất. Từ Ngôn cũng học Tài chính. Sau này lại trở thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-ngang-qua-bau-troi/2693319/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.