*Chap này sẽ đứng theo khía cạnh kể toàn diện.
Tôn Mạnh Nhiên sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ ở công viên trung tâm. Cô siêng đến mức chạy bộ 2km từ nhà đến công viên và từ công viên về nhà.
Việc xem mắt cũng trở thành quên lãng đối với bố mẹ cô. Họ bảo cô về nhà nhưng cô mãi không chịu.
Chủ yếu là ở với Diệp Ninh rầ thoải mái. Vì Diệp Ninh đi rất nhiều, ít khi về nhà nên giúp cô dễ tung hoành mọi mặt trận.
“Mẹ, con ở lại nhà Diệp Ninh một thời gian nữa rồi con mới về…” Cô vừa đi vừa gọi điện thoại nói chuyện với mẹ.
“Cho tôi một Hồng trà chanh 70% đá. Cảm ơn.” Cô gọi nước rồi nói chuyện tiếp.
“Của chị đây ạ.”
“Vậy con cúp máy đây.” Cô cúp điện thoại rồi để vào túi.
Tiếng xe xẹt ngang qua chỗ cô, nhanh như một cơn gió.
Túi đâu?
“Ăn cướp. Bớ người ta ăn cướp.” Cô hô toáng lên rồi chạy theo tên cướp.
Mọi người trên đường nhìn cô gái đang chạy hết sức đuổi theo tên cướp. Nhưng mà cô chạy bộ còn tên kia đi xe, thoáng một cái tên cướp đã biến mất.
“Ôi trời túi của tôi.” Cô ngồi sụp xuống đất, sắp khóc đến nơi.
Sống gần 20 năm trời chưa lần nào bị cướp giựt túi. Đây là lần đầu tiên.
“Túi này của cô?” Tiếng nói phát ra trên đỉnh đầu cô.
Cô ngước lên với khuôn mặt lấm lem mascara. Anh chàng kia cố gắng nhịn cười hỏi lại lần nữa.
“Túi này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ang-may-ngang-qua-bau-troi/2693317/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.