An Tĩnh định lười biếng nằm ngủ cho đến khi đến giờ ra sân bay ai mà ngờ được rằng Mục Niệm đã xách hành lý đến trước cửa nhà mình từ sớm, hại cho cô phen hết hồn sợ hãi nhìn ngó mấy bà hàng xóm bên cạnh mình. Phải nói rằng độ truy sát hóng hớt của mấy bà này phải xứng ngang chó nghiệp vụ, đánh mùi rất nhanh nhạy mà. Đôi lúc An Tĩnh ở trong nhà chưa rõ thực hư thì mấy công an tóc dài đã biết rõ tường tận, nhanh chóng trở thành phát thanh viên toàn khu chung cư.
Đôi mắt tèm nhem không giấu giếm chút bực bội nào nhìn ông sếp nhà mình, An Tĩnh lấy một cái gối đó ôm trong người không ngừng phát tiết lây. Mục Niệm thì thản nhiên như ở nhà mà đi thẳng vào góc bếp của An Tĩnh làm gì đó, mặc cho cô đang quạu quọ bực bội. Do Mục Niệm thường xuyên đến ăn nhờ nhà này nên việc rành rỏi mọi thứ là điều bình thường, nếu không phải do lương mình được trả cao không thì còn lâu mới cho Mục Niệm đặt chân vào đó.
Đột nhiên bên trong vọng ra một tiếng nói trầm ổn của người đàn ông, An Tĩnh lúc này mới có chút thanh tỉnh khỏi cơn buồn ngủ da diết này.
“Trong nhà em không có thực phẩm dự trữ để nấu sao?”
“Sếp, ngài lại muốn thử nghiệm công trình nghiên cứu nữa à? kính nhờ ngài đừng có làm loạn nữa, tôi không rảnh để dọn tàn cuộc ngài bày bừa ra đâu.”
Nói đến đây, An Tĩnh cực kỳ bực bội mà đi vào trong phòng bếp. Do Mục Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777035/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.