Mục Niệm cùng với An Tĩnh dắt nhau lang thang khắp khu vực đất trống để khảo sát. Dưới cái nắng chang chang hơn ba bốn chục độ khiến cho con người muốn bốc hơi luôn nhưng mà cả hai người vẫn cố gắng tìm kiếm tạm một chòi nước hay là một tiệm tạp hoá cũng được đừng nói gì đến có một quán cà phê có điều hoà máy lạnh chứ.
Cổ họng có chút khô khốc, An Tĩnh cực lực cố gắng từng ngụm nước miếng ít ỏi để duy trì tình trạng bản thân. Ngay cả Mục Niệm sức dài vai rộng cũng tình trạng tồi tệ không kém cho lắm. Cả hai cố gắng đi đến cuối khu vực gần bờ sông, may thay gió lùa từ sông vào mang chút hơi nước nên cảm giác được xua bớt đi. Mọi nỗ lực hi vọng cuối cùng cũng được đền đáp hai người khi mà trước mặt có một chòi lá nước uống đơn sơ. Cả hai nhanh chóng tiến đến đó.
Mục Niệm cùng với An Tĩnh ngồi vào những chiếc ghế nhựa nhỏ đã cũ, thậm chí có những vết nứt vỡ được chắp vá bởi những mảnh vải vụn. Nói chung miễn cưỡng có thể ngồi được, An Tĩnh cầm lấy cái mũ vành lớn mà không ngừng quạt lấy quạt để xua bớt cái nóng lúc này. Mục Niệm thấy chủ chòi nước niềm nở ra hỏi, anh cũng lịch sự đáp lời.
“Cho bọn cháu hai trái dừa là được.”
Chủ quán nghe vậy liền gật đầu, hướng vào trong loay hoay tìm lấy cây dao phay đã có chút rỉ sắt mà bắt đầu chặt những quả dừa đã đến độ vừa ngọt nước. Chắc là do hành nghề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777036/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.