Chuyện An Tĩnh xuất viện đã là hai ngày trước, cô lúc này đang ngồi trong văn phòng để giải quyết đống văn kiện mà tồn đọng mấy ngày nghỉ phép. Nhìn vào màn hình các ký tự không ngừng nhảy, An Tĩnh ấn ấn giữa trán của mình. Đôi mắt có chút khô nên đồng tử hơi mệt mỏi hẳn đi.
Lục lọi túi xách của mình để lấy chai thuốc nhỏ mắt nhưng vô tình cái lắc tay vướng víu thứ gì đó, cô mở chiếc túi xách ra nhìn vao thì thấy cái lắc tay mình bị mắc vào một chuỗi hạt gỗ màu nâu đã cũ kỹ. Cô lấy chuỗi hạt ra nhìn ngắm nó, bỗng dưng nổi chút hoài niệm của mình trước đây mà nhìn ngắm kỹ nó. Bàn tay nhỏ nhắn sờ vào chuỗi hạt nhẵn nhụi thì đáy mắt đột nhiên loé lên.
Lật đật xoay cái chỗ đó lên, An Tĩnh nhìn kỹ vào thì phát hiện ra có một vài chữ cái được khắc ở đó. Do khá nhỏ nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của chúng được. Do chiếc chuỗi hạt này khá cũ kỹ nên dấu chữ được khắc nó có chút bị mài mòn đi, thật may mắn sao nó vẫn đọc được. An Tĩnh nhìn cái tên này mà không khỏi trợn tròn mắt, cô sợ rẳng bản thân mình không nhìn thấy kỹ liền lấy điện thoại ra bật chức năng phóng to từ mấy ảnh để quan sát kỹ hơn. Truyện Võng Du
Mục Chấp? Cô không khỏi ngỡ ngàng đi giây lát, không ngờ cái thế giới này lại nhỏ đến thế. Không ngờ rằng cái người mình thích thầm bấy lâu nay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777034/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.