“Tôi nói là chúng ta ly hôn đi. Tôi đã quá mệt mỏi với những lời bao biện của anh rồi. Tôi cần một người chồng để chia sẻ mọi thứ cho tôi chứ không một mình ôm lấy khư khư, ích kỉ. Con người Trần Uyển tôi, anh sống cùng tôi gần hai mươi mấy năm thì anh cũng biết tôi ra sao rồi chứ?”
Câu nói này khiến cho An Nhạc đang ầm ầm sóng dữ dội đã hoàn toàn chết lặng. Ông chỉ biết vô thần nhìn đáy mắt đầy kiên định mà tim mình nhói đau muôn phần. Không ngờ có ngày lại có kết quả như vậy sao?
Đều là cha, là mẹ thì ai cũng xót cho con cái mình cả thôi. Nhưng mà bản thân An Nhạc lúc này cảm thấy nỗi bất lực, tuyệt vọng càng dâng trào khi nhìn vào đôi mắt ửng đỏ vì khóc nhưng lại quyết tuyệt vô tình. Ha, có lẽ đây là kết quả tốt hơn..
An Nhạc buông hai tay mình ra, một bóng dáng cô đơn đi về phía cửa. Mục Chấp đứng một bên nhìn bộ dạng thất hồn của ông khiến cho lòng ông có chút tê tái mà nhịn không được, nhanh chân bước theo.
“Bác định đi đâu?”
Đáp lại lời của anh vẻ mặt đầy dửng dưng, trầm mặc cố gắng vững từng bước chân có chút lảo đảo. Trước khi cánh cửa nặng nề đòng sập lại, An Nhạc không ngoái đầu nhìn lại bên trong, thanh giọng đục khàn khàn.
“Anh biết là em đang giận anh, anh không có ý kiến gì. Nhưng mà anh không cho phép em thốt ra điều đó thêm một lần nữa.”
Trần Uyển không nói gì, ánh mắt bần thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777018/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.