Quyện điểu quy lâm tầm túc thụ
Cô vân mạn mạn độ thiên không…
Sau cơn mưa rào bất chợt thì bỗng dưng trời cũng đã ngả về chiều, những tia nắng còn xót ít đến đáng thương đang cố gắng chui lọt qua một màn mây dày kịt. Những đám mây lững lờ trôi nhẹ giữa trời không, chúng cứ trôi mãi trôi đến về phía chân trời đang dần ngủ đi. Chúng bất định không biết chốn dừng chân là chỗ nào mà cứ thả phiêu theo những đốm sáng cuối cùng của mặt trời. Vậy là một ngày mới đã kết thúc.
Những hàng cây xanh mướt một mảng sau khi được tắm gội nên trông trở nên tràn đầy sức sống. Những giọt nước long lanh còn đọng lại trên lá, chúng tinh nghịch không muốn rơi xuống để cho chiếc lá đáng thương mà oằn mình gánh chịu. Khi quá sức rồi, thì chiếc lá cũng đáp trả sự tuỳ ý này bằng cách cho những giọt nước tinh nghịch này rơi xuống, tong tong vài tiếng.
Hơi mát lạnh sau cơn mưa phản phất khiến dịu đi bầu không khí ngày hè nóng bức, khiến cho mọi bực dọc của vạn vật được thư giản, thoải mái hơn.
Hành lang tầng ba dần trở nên yên tĩnh sau cơn mưa nặng hạt vừa rồi, sự tĩnh lặng ở đây có thể nghe thấy tiếng chiếc lá e thẹn rơi khẽ xuống. Đôi lúc vang lên tiếng lộc cộc của xe đẩy, vài tiếng chào hỏi giao ban và vài tiếng thở dài phiền muộn của người nhà bệnh nhân.
An Nhạc thẫn thờ bước từng bước mệt nhọc trở về phòng bệnh của An Tĩnh. Dường như ông bộ dáng bây giờ đã già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777017/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.