"Tại sao phải đính chính chứ? Tôi không ngại biến giả thành thật với em đâu!"
An Tĩnh lắp bắp cả ngày trời mới nặn ra mấy chữ, không thể có thể bình tĩnh được.
"Cậu…cậu bị điên rồi!"
Nói xong, An Tĩnh chạy đi mất dạng, nếu không sẽ bị bắt lại mất.
Nhìn bóng hình đang chạy trối chết kia, anh không khỏi trầm mặc. Định là từ từ để anh xâm nhập, chiếm trong cô một chỗ đứng nhưng mà chuyện đã lỡ ra rồi. Anh cũng quá nóng vội khi không bình tĩnh mà dọa cho An Tĩnh chạy mất.
Cô nói anh điên? Đúng vậy! Kể từ khi gặp cô, anh thật sự mới là điên.
Điên vì yêu cô, điên vì mọi thứ, muốn chiếm hữu cô thành của riêng.
Điên vì sự thành thuần không vướng bận như cô, khiến cho mỗi lần anh giống như kẻ say mượn rượu giải sầu, càng uống càng tỉnh u mê vào men nồng đắng ngắt.
Và anh có thể điên hơn nhiều thế nữa…
An Tĩnh về tới nhà liền chửi vào phòng, không ăn tối khiến cho Trần Uyển không khỏi lo lắng. Cô chỉ nói ở trường lỡ ăn với bạn còn no khiến cho Trần Uyển cũng bớt lo.
Làm gì có chuyện ăn gì chứ, sau chuyện hồi chiều thì cô dường như hồn phách phiêu lãng trên mây, nhưng thật may không ai để ý đến.
Những chữ từ miệng của Mục Chấp nói ra vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cô. Giọng nói khàn khàn như dòng nước len lỏi vào những vết nứt khô cằn khi nào không biết.
"Tại sao phải đính chính chứ? Tôi không ngại biến giả thành thật với em đâu!"
Không ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/776940/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.