Mặt trời lệch về phía Tây kéo theo sắc trời vàng đỏ lãng mạn nhưng cũng đầy buồn tẻ, Lâm Diệp thu dọn tài liệu trên bàn xong xuôi liền nhìn đến đồng hồ, vừa hay nhận ra cũng đã là giờ Hoàn Hoàn tan lớp mẫu giáo.
Dù cho bé con có bao nhiêu tuổi đi nữa thì tính cách vẫn kiệm lời, mà việc này đối với Lâm Diệp hay mọi người đều là chuyện nan giải.
Trường dự kiến tổ chức trại đông cho các bé nặn người tuyết, cô giáo chủ nhiệm đã hỏi qua ý kiến của Lâm Diệp về trại đông sắp tới, muốn để cho Hoàn Hoàn tham gia vui chơi cùng các bạn.
Phần là để xây dựng tinh thần cho năm học mới, phần khác là để Hoàn Hoàn không bị cô lập khi đến lớp.
Trong lớp có rất nhiều bạn muốn chơi chung với Hoàn Hoàn nhưng con bé quá xa cách, đôi lúc còn khó chịu ra mặt nên mấy bạn nhỏ khác không dám đến gần.
Lâm Diệp hiểu tính cách Hoàn Hoàn hơn ai hết, con bé không phải không thích những bạn nhỏ kia, mà vốn dĩ trong thâm tâm Hoàn Hoàn sinh ra cảm giác tự ti, dù cho cô có nói bao nhiêu thì con bé vẫn không chịu hiểu.
Lý do cho việc chống đối xã hội kia là thiếu thốn tình thương của bố, chuyện này Lâm Diệp đã nhiều lần trao đổi với Lâm Hạo, muốn Lâm Hạo thay thế bố con bé đến họp phụ huynh một buổi.
Vậy là cả tuần đó, Hoàn Hoàn giận Lâm Diệp liền không nói lời nào. Mãi đến hai tuần sau, do uất ức tích tụ quá nhiều Hoàn Hoàn vừa khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438163/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.