Chăm con đúng là không dễ dàng chút nào, cũng may nhà có mẹ Lâm phụ một tay trông cháu lúc rảnh rỗi, Lâm Hạo cũng trở thành ông bố trẻ chưa vợ đã có con.
Cứ mỗi lần bé con khóc đêm, dù ngày mai bận rộn thế nào Lâm Hạo cũng chịu trách nhiệm dỗ dành cháu gái để chị nghỉ ngơi.
Khoảng thời gian tiểu công chúa từ một tháng tuổi đến một tuổi, Lâm Diệp dường như không có ngày nào yên ổn, sinh ra được sáu tháng con cảm lạnh dẫn đến viêm phổi cấp phải nhập viện, Lâm Diệp chết đứng một phen.
Đến khi bé con tròn một tuổi, bệnh biếng ăn làm con ốm đi, Lâm Diệp lần nữa lo lắng mất ăn mất ngủ. Từ nhỏ đến khi ba tuổi, con bé liên tục đau ốm, Lâm Diệp chạy khắp bệnh viện trong nước cũng chỉ muốn làm điều tốt nhất cho con.
Lâm Diệp đặt tên cho tiểu công chúa là Lâm Lục Hoàn, nghe tên liền biết cô vốn không thể bỏ Lụ Hàn Thuyên sang một bên, Lục trong tên của Hoàn Hoàn là chữ Lục trong tên của anh.
'Hoàn' của Lục Hoàn ý chỉ quay về, cũng có nghĩa là Lâm Diệp mong chờ anh quay về, chờ Lục Hàn Thuyên quay lại, bao nhiêu nhớ thương cô đều dồn hết vào tình yêu thương cho Hoàn Hoàn.
Có điều, tình yêu thương đó gần như không trọn vẹn, năm ba tuổi Hoàn Hoàn chậm nói, so với những đứa trẻ khác lẽ ra con đã có thể giao tiếp với mọi người, nhưng Hoàn Hoàn không như vậy, ngoại trừ gọi "mẹ ơi, bà ơi và cậu nhỏ ơi" ra thì Hoàn Hoàn chỉ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438162/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.