Lúc Lâm Diệp bế con rời đi, Lục Hàn Thuyên liền tức tốc đuổi theo.
Thấy cô đặt con vào ghế lái phụ của xe, chuẩn bị đi sang ghế lái, anh chạy đến nắm lấy Lâm Diệp gọi một tiếng: "Diệp Diệp!"
Lâm Diệp không biểu cảm, rút tay mình ra khỏi tay anh, hành động xa cách lạnh nhạt cùng ánh nhìn thờ ơ bất cần.
"Diệp Diệp, con bé là con anh đúng không?" Lục Hàn Thuyên nhìn Hoàn Hoàn ngồi trong xe, lại nhìn Lâm Diệp muốn xác nhận.
Tâm tình cô thật sự bị câu nói đó làm cho dao động, đây là sự thật cô không thể chối bỏ, cũng là sự thật anh không thể không biết.
"Không phải!" Lâm Diệp mạnh miệng, bác bỏ sự ngờ vực của Lục Hàn Thuyên, trong ánh mắt không tin của anh mà cô vẫn thản nhiên: "Anh Lục, phiền anh sau này đừng đưa con tôi đi khi không có sự cho phép của tôi! Anh không làm cha mẹ, anh không hiểu được cảm giác con mình biến mất đáng sợ thế nào đâu!"
Mấy chữ 'không làm cha mẹ' đánh mạnh vào đầu anh, đúng như cô nói anh chưa từng làm cha mẹ, cũng không hiểu được cảm giác trông nôm một đứa trẻ vất vả thế nào.
Lâm Diệp không hỏi anh tại sao lại ở đây, cũng không hỏi anh tại sao lại biết Hoàn Hoàn, cô lúc này muốn nhanh chóng mang con gái đi, bởi vì thâm tâm cô vẫn rất giận anh, không thể cứ như vậy thừa nhận chính mình trong bốn năm nay cứ luôn chờ đợi.
Lục Hàn Thuyên áy náy 'xin lỗi', không nghĩ nhiều liền hỏi: "Em có gia đình rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438164/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.