“Mau tới đây, ăn cơm đi, hôm nay anh hầm sườn heo em thích ăn, còn có cá chua ngọt, ngày mai nấu tôm sú cho em.”
Nhìn một bàn thức ăn, Điền Tâm Niệm đột nhiên hơi trổi dậy cảm giác thèm ăn. Những món này đều là anh dùng tâm mà nấu.
Trên bàn ăn, Ân Diệc Phong thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, chỉ chốclát trên chén của cô đã chất đống thật cao giống như toà núi nhỏ.
Trong lòng hơi khó chịu, cô có chút không kiên nhẫn nói, “Đủ rồi! Nhiều như vậy sao em ăn vô nỗi.”
“Ăn không vô cũng phải ăn nhiều một chút, thấy em gần đây cũng gầy, em nên ăn nhiều chút mập chút sau này sinh con mới có lợi.”
Con con lại là con!
Điền Tâm Niệm phiền lòng, không có việc gì tìm việc nói, “Anh coi anh gắp nhiều đồ ăn như vậy em sao ăn được, cá bị che ở dưới cũng lạnh tanh hết rồi!”
Lúc này Ân Diệc Phong mới chú ý anh đúng là gắp nhiều lắm, đổi chéncủa mình với chén của cô, tốt tính nói, “Vậy tự em gắp đi,, ăn nhiều một chút, dinh dưỡng phải cân đối.”
Giống như một tảng đá bất thình lình ngăn ở ngực, nhìn Ân Diệc Phongkhông chút nào ngại ăn đồ ăn trong chén của cô, trong lòng cô cảm giácmình vô cùng tồi tệ.
Cho nên sau khi ăn xong Điền Tâm Niệm kiên trì phải rửa chén, anhkhông thể thay đổi được cô, cuối cùng giao nhiệm vụ rửa chén vinh dự màgian khổ cho cô.
Khi cô đi ra khỏi phòng bếp vốn tưởng Ân Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082863/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.