Rầm một tiếng, cánh cửa đóng ngay trước mắt Điền Tâm Niệm.
Cửa sắt cũ kỹ dường như lắc lư ở trước mắt, tim Điền Tâm Niệm ngừngrun, lòng mới vừa rồi còn hốt hoảng lúc này càng bình tĩnh khác thường,bình tĩnh đến như thể ngay cả tim đập cũng chậm theo.
Điền Tâm Niệm đợi thật lâu, lâu đến cô cũng không biết lâu cỡ nào nữa, cuối cùng nặng nề bước xuống cầu thang.
Cô sẽ không gõ cửa, bởi vì nếu để cho Tần Oản mở cửa thì cô chịukhông nổi, chỉ cần vừa nghĩ Tần Oản đứng ở trong phòng mà cô đứng ởngoài phòng chờ Tần Oản mở cửa cho cô, lòng của cô không ngừng run rẩy.
Cô không tiếp thụ nổi hình ảnh như vậy, dường như bọn họ mới là người một nhà, mà cô là một người ngoài xông vào nhà bọn họ.
Cô không thèm nghĩ nữa tại sao Tần Oản lại có chìa khóa ở đây mà côkhông có, cô không thèm nghĩ nữa tại sao Ân Diệc Phong đau lòng phải tới đây chữa thương, cô không muốn so trong lòng của Ân Diệc Phong cô vàTần Oản người nào quan trọng hơn.
Cô cái gì đều không muốn, chỉ là có chút hồn bay phách lạc đi ra phía ngoài.
Dưới lầu trống trải, chỉ có hai chiếc xe của Tần Oản và Ân Diệc Phong sóng vai mà đậu, cô đứng ở đằng xa nhìn dường như mình cách bọn họ rấtxa xôi.
Tần Oản đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng của cô cho đến khi biến mất, khóe miệng mới chậm rãi nhếch lên, trở về phòng ngủ nhìn người đàn ôngnằm trên giường cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082861/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.