Thái phi tức giận nói: "Làm vương phi mà lại kéo theo vương gia làm những trò tranh sủng như vậy, còn cho thiếp thất trong phủ uống thuốc tránh thai, ngươi là muốn tuyệt hậu cho nhà họ Lưu sao?"
Vương phi ôm mặt, không lời đối đáp, chỉ có đôi mắt đầy xấu hổ và căm hận.
Bà ta bị phạt quỳ ở từ đường.
Nhìn tượng Quan Âm từ bi, cuối cùng bà ta yếu đuối.
Mắt bà ta đẫm lệ biện hộ cho mình.
"Nếu có thể, ai muốn tranh sủng chứ? Nhưng thái phi không tha, hết thiếp này đến thiếp khác.
"Rõ ràng ta và ngài ấy có tình cảm từ nhỏ, gọi là thanh mai trúc mã, nhưng giờ thì sao? Ngài ấy mười ngày nửa tháng không vào phòng ta một lần.
"Nếu ta không tự mình tranh giành, làm sao có con trai được?
"Nếu ta có một đứa con trai, ta đã không phải hạ mình làm những trò tranh sủng như vậy."
Bà ta khóc rất thảm, nhưng ta lại không cảm thấy gì nhiều.
Người sống còn có cơ hội khóc.
Nhưng người c.h.ế.t thì sao?
Mãi mãi không có.
Ba ngày sau, vương phi cuối cùng đã quỳ xong ở từ đường.
Ta kịp thời nói cho bà ta biết chuyện của vương gia.
"Thái phi để Triệu Lương đệ chăm sóc vương gia, Triệu Lương đệ không quản mệt nhọc chăm sóc hai đêm, vương gia đã tỉnh lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan/3625798/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.