Nhưng vào thời khắc quan trọng, chính những người như vậy sẽ xả thân, hy sinh để bảo vệ mọi người.
Ta không thể trách bà ngốc, bà dại.
Bởi vì nếu bà thực sự chỉ sống vì bản thân, thì ta cũng đã c.h.ế.t cóng giữa gió tuyết, không bao giờ ở đây mà suy nghĩ những điều này.
Những ngày đó, vương phi thần trí hoảng hốt, ánh mắt lúc có lúc không dừng trên người ta.
Ta giả vờ không biết.
Cho đến khi tin tức Triệu Lương đệ có thai truyền đến, vương phi hoảng loạn.
Bà ta nắm lấy ta, từng lời như hạ quyết tâm lớn.
"Tri Thu, bản vương phi muốn nhận ngươi làm con nuôi, nhưng chuyện này ngươi không được nói ra, sớm muộn gì cũng có một ngày, bản cung sẽ tìm cách đưa ngươi vào gia phả hoàng gia, hiện giờ ngươi và ta chỉ có thể nhận nhau trong bí mật, ngươi có nguyện làm con nuôi của ta không?"
Cuối cùng ta cũng chờ được rồi.
Dù đó là lời hứa hão, nhưng ít nhất cũng là bước đầu tiên.
Trong lòng ta vô cùng kích động, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
"Vương phi muốn thế nào, nô tỳ đều nguyện ý, nhưng nô tỳ làm sao xứng làm con nuôi của vương phi? Nô tỳ không dám cũng không thể."
Vương phi không cho ta lời chối từ: "Bản vương phi nói ngươi xứng, ngươi liền xứng."
Bà ta kéo ta nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan/3625799/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.