Diệc Nhiên bị một tiếng gọi nhẹ đánh thức dậy." Nhiên Nhiên! Chị nghe em nói gì không?"
- Ưm...
Cô thấy mình trong một căn phòng kính trong suốt. Nói đúng hơn là thấy cái lồng kính đó nằm gọn trong một căn phòng bệnh xa hoa rộng lớn. Quanh cô là Tiêu Du, Bảo Phong và boss.
- Sao mọi người...- Cô chống tay xuống giường, cố gắng gượng dậy.
- Nằm xuống!- Lục Lăng Sở nhìn cô dữ dằn.- Chưa có lệnh của cấp trên, em chưa được ngồi dậy!
Tiêu Du và Bảo Phong quay mặt cười. "Anh ấy lo cho chị dâu sao? Anh rể?" Lăng Sở đã nhanh nhạy nhận ra ý của những đứa em. Anh quay đi.
- Để cô ấy nghỉ. Ra ngoài, anh có chuyển muốn hỏi.
Họ ra ngoài, mắt không nỡ rời hình bóng của người trong căn phòng khử trùng bằng kính. Cánh cửa kính đóng lại nhưng không vì thế mà Diệc Nhiên lại không nghe thấy họ nói gì, chỉ là cô có thể nghe thấy họ nói rất bé.
- Tại sao hai đứa biết mà tới đây?- Lục Lăng Sở ngồi xuống ghế lót lông dày, vắt hai chân chữ ngũ.
- Nhờ định vị! - Tiêu Du cười tươi.
- Anh không để ý chiếc xe moto sau xe anh sao? Tôi bám riết theo anh đó! Lỡ anh có làm gì chị tôi thì tôi còn kịp ra để ngăn cản khỏi xả ra chuyện ngoài ý muốn...- D-sate đảo mắt quanh căn phòng.
- Cậu xem tôi là hạng người gì hả?
Hai đứa em này quả nhiên lúc nào cũng muốn chọc vào hố lửa. Họ châm chọc anh không ngại ngần tới hậu quả. Đơn giản vì hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723942/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.