Không chạy nhanh hơn một chút được sao?- Lăng Sở lườm nguýt tài xế riêng của anh.
- Thưa Lục đại thiếu, đã chạy 200 rồi ạ... Nếu thêm nữa chắc chắn cảnh sát sẽ đuổi tới ngay.
- Sợ cảnh sát sao!!? Tiền đấy!!! Nộp phạt là xong!!!- Anh tức tối.
- Vâng...
Diệc Nhiên có vẻ hôm nay là quá mệt mỏi với cô ấy. Cô đã ngủ rất say trên xe, và từ thành phố F tới thành phố K phải mất 3 tiếng hay hơn. Thật sự thì bởi vì anh không biết chung cư cô ấy nằm ở chỗ nào nên chỉ đành đưa cô ấy về căn hộ của mình.
- Ưmhh...
Diệc Nhiên xoay người, bất ngờ tựa đầu lên bờ vai của anh. Cô ơi lui xuống một chút và cuối cùng nằm hẳn vào lòng anh. Lăng Sở vô cùng bất ngờ, anh đỏ mặt xoa miệng. Dáng ngủ của cô ấy quá đáng yêu...
" Mình không hề thấy ghét cô ấy. Tại sao lại như vậy?? Lẽ nào..."
Anh chạm nhẹ lên má cô ấy. Vết tát của ông bố già hung bạo kia vẫn còn làm cô đau đớn.
- Quay xe tới bệnh viện đi.
- Vâng!
*************
Tiêu Du đứng trước cổng bệnh viện. Điện thoại của Diệc Nhiên có định vị kết nối và cô đoán chắc chắn họ đang trên đường tới đây. Nhưng điều làm cô chú ý hơn cả chính là một chiếc moto Harley phóng đến trước mặt cô. Người nam nhân nâng kính chắn gió, để lộ khuôn mặt điển trai.
- D-sate!!? Anh là D-sate!!?
- Ừm! Em là... Lục tiểu thư?
- Sao anh biết tên tôi?
- Tra trên mạng biết liền à! Đại tỷ của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723941/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.