Dương Châm vội đứng dậy, tiến gần tới người đàn ông, kêu lên một tiếng dẹo dặt, để lộ ánh mắt háo sắc, quyến rũ đàn ông:
- Lục tổngggg!!! Cơn gió nào đưa anh tới đây!!?
- Cái gì!!!? Cậu này là... Sếp Lục!!!? Lẽ nào là Lục Lăng Viên!!?
Ông ta lộ ra bộ mặt kinh hoảng ngồi xụp xuống đất, vợ kế đến đỡ ông ta dậy, niềm nở gượng gạo mà chào hỏi:
- Sế..sếp Lục...chẳng hay hôm nay anh tới đây...
- Tôi không phải Lục Lăng Viên! Tôi là con trai ông ấy.
- Con...con trai!!? Anh là con trai!? Lục tổng nhớ là chỉ có một đứa con gái mà!!? Anh định lừa trẻ con sao?
Vốn dĩ chuyện Lăng Sở được nhân nuôi hôm đó là ngày ông ta không có mặt ở nhà và không hề quan tâm tới mấy chuyện mà ông ta cho là vặt vãnh vô vị. Ông ta tiến lên tính nắm cổ áo anh ấy nhưng bị con gái nắm chặt lấy cánh tay lại:
- Ông không có tư cách đụng tới sếp của tôi!
- Cái gì? Sếp mày? Há há há!!! Đúng là tội thật đấy!!! Ha ha ha sếp mày!!! Nếu mày không cho tao đánh nó thì tao đánh mày thay nhé!!!
- Tôi không tin ông không sợ hãi khi biết đây là người ngày xưa bị ông nhốt trong hầm!
- Cái gì!!!? THẰNG NHÓC ĐÓ LÀ ĐÂY SAO!!!? MÀY NÓI DỐI!!! TAO KHÔNG TIN.
- Lục tổng, anh nói xem, anh tên gì?
- Lục Lăng Sở,28 tuổi, là CEO Tầm Bách đã 10 năm.
- Không thể nào, rõ ràng là..." Không được rồi, chuyện này không thể là thật, mình phải tìm kiếm trên điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723940/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.