Cô không tin vào những gì mà Lục tổng yêu cầu.
- Bây giờ nên nhớ cô đang là bạn gái tôi, thế nên phải gọi tên tôi hiểu chưa?
- Ôi dào, cái đó đơn giản! TIỂU SỞ!- Cô cười tươi.
Anh nhìn Dương Diệc Nhiên, một hình ảnh của cô bé nhỏ xinh xắn thoáng cầm đèn pin và một chiếc giỏ bé trước cánh cửa gỗ tàn tạ hiện lên trong đầu. Anh đã nhớ ra gì đó sao? Chẳng ai đoán được, chỉ có anh mới biết. Lăng Sở xoa đầu thở dài, kéo cô đi:
- Tôi đưa cô đi sửa soạn một chút!
Hai người họ ra khỏi căn hộ của anh. Trên đường tói siêu thị, cô đã không khỏi hoang mang sợ hãi về hình ảnh người mẹ chồng dữ dằn khó tính, lúc nào cũng chỉ trích đứa con dâu mặc dù cô đã gặp bà ấy một lần vào ngày bé. Lúc đó cô mới chỉ đóng vai trì là ân nhân. Một gia đình giàu có không phải muốn tuyển những đứa con dâu nhà hào môn chứ? Cô rất hồi hộp bpvaf có chút tự ti về bản thân mặc dù trong thời điểm đóng giả bạn gái anh ta.
" Diệc Nhiên! Bình tĩnh lại đi! Mày không phải sợ vì mày không làm gì sai cả!!! Nào, bình tĩnh bình tĩnh nào!!!" Cô hít thật sâu một hơi rồi thở dài...
Nhà họ Lục nằm ngay trên cả một con đồi lớn. Cả vùng đồi ấy đều là của họ. Thật không thể biết nói gì hơn trước sự phô trương chịu chi của họ. Rốt cục thì không phải Lục Lăng Sở chỉ nổi tiếng trong thành phố K mà hầu như cả thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723937/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.