Ba cô gọi điện cho cô từ bên kia điện thoại trong lúc cô đang bị Thẩm Miên giục giã vô phòng với con trai bà nghỉ ngơi.
- Con mau về đây! Ta có chuyện cần gặp.
- Tôi đang bận!- Cô lạnh lùng đáp lại. Bản thân ông ta từ sau chuyến công tác mà mẹ cô mất mạng ấy, chị em cô đã không những bị ông ta bạo hành, thậm chí là ghẻ lạnh. Đứa con ruột không bằng con gái của vợ thứ ông ta. Khốn nạn! Giờ ông ta còn giở cái giọng cáo ra nữa. Rốt cục thì lão muốn gì từ cô? Nhưng cô vẫn làm theo ý lão. Dù gì đó cũng là ba ruột của cô. Cái chữ "ba" đó khiến cô ghê tởm. Bà mẹ kế cũng chưa từng được cô gọi cho tử tế lấy một lần và thật sự bà ta cũng chẳng tốt đẹp chút nào.
- Bác gái, ừm con rất cin lỗi, giờ này cũng đã muộn, ba con đang gọi về nên... con xin phép được về nhà ạ! Hôm sau, nếu có dịp con sẽ ghé thăm.
- Tôi tiễn em!- Lăng Sở đứng phía sau đặt bàn tay lên bờ vai nhỏ nhắn của cô.
- Ây da thằng trời đánh! Hôn phu với nhau rồi thì chở nhỏ về nhà cho mẹ. Mày để nó về một mình...có ngày mất đấy con!!! Sao đi không mang não à?- Bà mắng anh liên hồi không ngừng và giờ thì nữ chính có cơ hội để được cười lại anh. Thật không nói nổi mà!
- Đi đi! Hai đứa về nhé!- Bà vẫy tay từ cổng sau chiếc xe Ferrari tiến ra khỏi khu vực nhà.
*****************
- Tới nhà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723938/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.