Đoạn video của Diệc Nhiên trong vườn tử đằng, Lục Lăng Sở và cô cùng đàn nhạc, và cảnh nóng mắt đêm hôm đó đã về tay mẹ của anh. Thẩm Miên nhìn con gái của mình vẻ nghiêm túc đáng sợ và hỏi:
- Người con gái của anh con 15 năm trước là cô ấy sao?
- Vâng mẹ!- Tiêu Du gật đầu.- Bây giờ phải xử lí thế nào hà mẹ?
- Còn hỏi hả? Mau bắt cóc con dâu về ngay cho mẹ gặp mặt!!! Anh con đã ế 3 năm rồi, giờ đây lại vói một người phụ nữ hoàn hảo nhường này!!! Thật là kích thích quá đi mất aaa!!! Phải rồi Tiêu Du, nếu anh con có rồi thì mục tiêu thứ hai của mẹ sẽ chính là con đó nhe!!! Mau đi kiếm cho mẹ một thằng rể nhanh lên!!! Rồi mẹ còn bế cháu!
- Mẹ!!! Mẹ nói cái gì vậy!!? Con không thích yêu đương!!!- Tiêu Du thùng thằng bỏ đi.
- Hàiiii, tụi nó lớn cả rồi!- Bà Thẩm mỉm cười- Nhưng khoan đã, phải gọi cho thằng tiểu tử kia mói được!
************
Diệc Nhiên bị đánh thức bởi tiếng còi xe lớn trong thành phố. Cô tỉnh dậy và thấy mình ở trong một căn phòng sang trọng. Trên người cô mặc một chiếc áo phông dài của đàn ông. Cô bất giác rùng mình nghõ tới cảnh hôm qua của đám côn đồ." Thôi chết mình rồi, lẽ nào...". Dương Diệc Nhiên chạy ra ngoài, không gian sáng loáng khiến cô mê mẩn. Cô nhìn thấy căn phòng bên cạnh. Diệc Nhiên bước vào. Nó còn sang trọng hơn cả căn phòng cô nằm lúc nãy, ghê sợ thật. Từ một góc căn phòng vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723936/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.