Nhiên Nhiên à...- Từ Dao cụp mắt nhìn cô. Diệc Nhiên ngồi một mình giữa góc phòng, cuộn tròn như nhím, mặt buồn xo. Cứ nghĩ đến lời hẹn của chủ tịch cô lại không còn lấy một chút sinh khí nào...
- Nhiên ngố à, cậu tính không đi sao? Cậu chỉ còn 10 phút sửa soạn đồ, 10 phút xem lại kịch bản, 25 phút chạy xe, 3 phút lên thang máy và 5 phút tới văn phòng CEO trước Lục tổng.( cuộc sống kế hoạch!)
- Cái gì!!? Thôi chết mình rồi!!!Aaaaaaaaaaaa!!!!
Màn đêm buông xuống thành phố. Nó khiến ta phải vừa đi đường mà vẫn che mắt vì ánh đèn hoành tráng và chói lóa. Trước mặt Dương Diệc Nhiên là một tòa nhà 95 tầng của Tầm Bách. Điều này rất áp lực.
- Đây có phải là một tập đoàn không? Mình nghĩ nó là cái trung tâm thương mại thì đúng hơn. Cấu trúc quá tuyệt vời!
Cô nuốt nước bọt bước vào trong tòa nhà và hồi hộp tới văn phòng CEO. Lại một điều xui xẻo nữa, Dương Châm vẫn còn ở đây, ả muốn giở trò gì?
- Chị à, chị tới văn phòng của tổng tài làm gì vậy? Đừng nói là chị tính bắt đầu muốn làm mấy trò không đứng đắn giống mấy tiện nhân Bạch Liên Hoa nhé!- Ả mỉa mai.
- Câm cái miệng chó má của cô lại, nhìn thật buồn nôn mà. Thế tại sao cô cũng tới đây?- Diệc Nhiên khinh thường đáp lại.
- Cô dám nói bản tiểu thư là chó má!!? Đồ tiện nhân! Không biết xấu hổ, đã thi rớt còn muốn vào quyến rũ tổng tài của Tầm Bách, cô không coi mặt mũi của Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723929/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.