Căn phòng tập dượt hoa lệ, đèn chiếu tới chói mắt. Diệc Nhiên đang một mình ngồi trên ghế tập lại phần lồng tiếng cho mình. Từ Dao và Cung tổng luôn tin tưởng chắc nịch vào phần chuẩn bị của cô ấy. bên cạnh cô là một anh thanh niên trẻ tuổi, có vẻ hơn cô dễ đến bốn năm tuổi. Anh ta là Trần Mạc, cô biết anh ta khi nhìn qua danh sách của Kiều Lam. Trần Mạc nhìn còn yếu ướt hơn cả con gái, anh ta liên tục run rẩy và lầm bầm trong miệng liên tục nuốt nước miếng.
" Không được rồi, tình hình bất an quá, mình không tập trung được, mình không tập trung được. Nếu chủ tịch không hài lòng với phần trình bày của mình thì sao!!?"
Dương Diệc Nhiên đảo mắt tới vẻ mặt hỗn tạp của anh ta. Dưới gọng kính tròn là một đôi mắt vàng nâu đẹp đẽ, nhưng bờ mi anh ta đỏ... lẽ nào muốn khóc nữa sao?
- Này!- Diệc Nhiên hung dữ với anh ta.- Anh chuẩn bị tốt nhỉ, còn không bằng mấy thí sinh vòng loại nữa cơ đấy! Kiểu này tôi phải báo cáo với Kiều tổng đuổi quách anh đi cho xong! Anh đang làm phiền tới chúng tôi hiểu chưa?
Trần Mạc nghe đó mà bị kích động. " Quả nhiên ả ta ngứa đòn!". Anh đứng phắt dậy chĩa tay về phía cô quát lớn như quan tòa:
- Làm phiền cái gia tổ nhà cô ấy! Nếu cô thấy phiền thì cút ra chỗ khác mà tập, mấy người ở đây chưa ai nói tôi phiền cả. Tôi chưa đụng chạm tới một cọng lông nhà cô! Với thái độ ngạo mạn này sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-a-anh-cho-em-lau-roi/1723928/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.