Yêu Lương Tự Bạch, thật ra quá dễ dàng.
Tôi không biết, anh có yêu thương tất cả những người bạn gái khác như vậy hay không.
Thoạt nhìn Lương Tự Bạch có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng thực ra khi quen lâu rồi, sẽ phát hiện anh có cảm xúc vô cùng ổn định, đối với người bên cạnh cũng hết sức kiên nhẫn.
Vì chuyện lúc nhỏ, thỉnh thoảng tôi sẽ gặp ác mộng rồi khóc tỉnh giấc, anh luôn bị tôi đánh thức.
Dù có mệt mỏi đến đâu, anh cũng sẽ ngồi dậy ôm tôi vào lòng, dịu dàng vừa dỗ vừa hỏi tôi làm sao vậy.
Lúc đó, tôi thường lợi dụng giấc mơ, nắm chặt áo ngủ của anh mà nức nở: “Em mơ anh bị bệnh, dù cố gắng thế nào em cũng không cứu được anh. Nếu anh chết, em sẽ đi theo anh. Đừng rời xa em, được không?”
Anh tỉnh táo từ trong cơn say ngủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trong lòng, thở dài một hơi, thì thầm dỗ dành: “Không rời đi, cả đời này sẽ luôn ở bên em.”
Viết tên lên tuyết, đón bình minh, ngắm pháo hoa rực rỡ, xe đầy hoa hồng... chúng tôi đã làm hết những điều mà các cặp đôi thường làm.
Đêm giao thừa, sau khi đối phó với gia đình xong, anh sẽ vội vã trở về, không bao giờ để tôi một mình đón giao thừa trong đêm tối.
Vào ngày sinh nhật, người đàn ông vốn không động tay vào việc bếp núc cũng sẽ nấu cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623815/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.