Chỉ trong một đêm, tôi đã chuyển ra khỏi biệt thự Vọng Kinh.
Kiều Nghị, bạn thân của Lương Tự Bạch, chặn tôi lại. Mái tóc đỏ chói lọi thường ngày đã biến mất, đổi về mái tóc đen bóng mượt tăng thêm phần quý phái: “Sang chỗ tôi ở đi?”
Những năm đầu, mối quan hệ giữa tôi và Kiều Nghị không mấy tốt đẹp.
Mỗi lần gặp tôi, anh ấy đều ngẩng cao đầu, lạnh lùng cau mày, xem thường tôi từ trong xương tủy.
Tôi nhìn anh ấy: “Không cần đâu, tôi chưa đến nỗi lăn lộn mười mấy năm mà vẫn không có chỗ nào để dừng chân.”
Anh ấy nói: “A Nhã, cô đừng cứ ép cậu ta như vậy, biết đâu cậu ta có nỗi khổ tâm riêng.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, mỉm cười, không nói gì.
Trước năm tôi 27 tuổi, có lẽ Lương Tự Bạch có nỗi khổ trong lòng, bị ràng buộc bởi những xiềng xích khổng lồ của hai gia tộc khiến anh không thể làm theo ý mình.
Nhưng bây giờ, anh đã không còn là Lương Tự Bạch của trước đây nữa, trong vòng ba năm, anh đã nắm trong tay gần như toàn bộ quyền lực, không ai dám làm chủ hay can thiệp vào hôn nhân của anh.
Nhưng dù vậy, hôn nhân của anh vẫn không thể nào dung hòa được, môn đăng hộ đối là giới hạn của nhà họ Lương.
Không có nghệ sĩ nào không yêu thích nàng thơ của mình, nhưng chỉ có vậy mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623816/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.